Mạc Đình Kiên thu mắt mày lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ôn hoà.
Anh vẫy tay với Hạ Diệp Chi: “Qua đây.”
Hạ Diệp Chi tới gần rồi mới phát hiện anh đang cầm điện thoại của cô.
Ông cụ Mạc nhìn thấy Hạ Diệp Chi qua video rồi cười gọi cô: “Là Diệp Chi đấy à.”
“Ông nội.” Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn và nở nụ cười với ông cụ Mạc trong video.
Mạc Đình Kiên cầm điện thoại hướng về phía mình: “Được rồi. Lớn tuổi thì đi ngủ sớm một chút, không có việc gì làm thì uống chút trà, luyện Thái cực để tu tâm dưỡng tính.”
Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt, không hề khác lúc bình thường.
Hạ Diệp Chi không biết lúc trước hai người họ nói chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Cháu thấy Mạc Đình Kiên nói đúng. Ông nội nên đi ngủ sớm một chút, nên rèn luyện cơ thể nhiều hơn.”
Ông cụ Mạc hơi nghẹn họng, không nhịn được xua tay: “Được rồi được rồi, ông đi ngủ.”
Âm cuối còn chưa biến mất thì Mạc Đình Kiên đã tắt cuộc gọi video rồi.
Tốc độ đó nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy rất qua loa.
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô nên uốn nắn anh: “Anh nên chờ ông nội cúp máy trước mới đúng.”
“Lớn tuổi rồi nên tốc độ tay chậm, anh chờ ông cúp máy sẽ lãng phí thời gian.” Khỏi phải nói thì cả vẻ mặt lẫn giọng nói của Mạc Đình Kiên đều rất qua loa lấy lệ.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện của Tần Thuỷ San nên cũng không khuyên nhiều.
Chuyện của Mạc Đình Kiên, trong lòng anh tự có chừng mực.
. . .
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi thức dậy hơi trễ như thường lệ.
Cô vừa vào phòng ăn thì đã nhìn thấy Tần Thuỷ San im lặng không nói gì mà bưng thức ăn, vết sưng trên trán đã giảm một chút nên cũng không quá doạ người như hôm qua nữa.
Tần Thuỷ San không có biểu cảm gì mà bưng thức ăn sáng lên bàn.
Hạ Diệp Chi vừa ăn sáng, mặt vừa không biến sắc đánh giá Tần Thuỷ San.
Cô luôn cảm thấy rằng, ngày hôm qua, sau khi từ bệnh viện trở về thì Tần Thuỷ San trở nên là lạ.
Cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói được, nhưng điều rõ ràng nhất chính là rất ít nói, còn rất nghiêm túc làm việc.
Sợ là hôm qua bị đánh đến ngốc luôn rồi, hay là nói Tần Thuỷ San cảm thấy làm giúp việc cũng rất thú vị?
Chậm rãi ăn sáng xong, Tần Thuỷ San đột nhiên đi về phía cô, dáng vẻ như có lời muốn nói.
Hạ Diệp Chi phất tay ý bảo những người giúp việc khác đi ra ngoài.
Đến khi những người giúp việc khác đều đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi mới nhìn Tần Thuỷ San: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tần Thuỷ San nói thẳng: “Tôi muốn về nhà.”
“Ừm?” Chẳng lẽ là vì đánh một trận với Mạc Ân Nhã nên đầu óc bị đánh đến tỉnh táo rồi?
Trên mặt Tần Thuỷ San hiện lên một tia không cam lòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhìn ra được tình cảm của cô và Mạc Đình Kiên rất tốt.”
Hôm qua, lúc ở bệnh viện, cô ta đứng một bên, là thân phận của một người đứng xem thì nhìn đến rõ ràng.
Sau khi Mạc Đình Kiên đến, trong mắt anh chỉ có một mình Hạ Diệp Chi.
Đừng nói cô ta, ngay cả Mạc Ân Nhã mà người đàn ông đó cũng không nhìn qua.
Cô ta có dã tâm, thỉnh thoảng cũng vì tự tin mù quáng mà đầu óc trở nên mê muội, nhưng cô ta vẫn có sức phán đoán của một người trưởng thành.
Cô ta là con gái một, hoàn cảnh gia đình cực tốt, trong xương đã có sẵn sự kiên ngạo bẩm sinh. Thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ phạm lỗi ngớ ngẩn, nhưng cô ta không ngu.
Hạ Diệp Chi đang nghiêng đầu lấy ly nước. Nghe vậy, cô hơi ngẩn ra, cô không nghĩ Tần Thuỷ San sẽ nói lời này.
Cô không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Tần Thuỷ San.
Tần Thuỷ San dường như không có thói quen bị người ta nhìn chằm chằm nên sắc mặt hơi không được tự nhiên, cô ta nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Chính là cảm thấy Mạc Đình Kiên rất yêu cô, anh ấy thật sự rất nuông chiều cô.”
“Ôi, cái này cũng có thể nhìn ra.” Hạ Diệp Chi nháy mắt một cái, trên mặt hiện lên biểu cảm đương nhiên.
Tần Thuỷ San cảm thấy người phụ nữ tên Hạ Diệp Chi này có mưu tính rất sâu, thoạt nhìn thì dáng dấp tạm được, bộ dạng không nóng không lạnh không có sức sát thương gì.
Thế nhưng, cô ấy lại có thể lơ đãng đâm mình một dao.
Rõ ràng là không có gia thế gì hết, cũng không phải là một người phụ nữ xuất sắc, thế nhưng trông cô luôn có vẻ như rất đầy đủ. Khi cô và Mạc