Hạ Diệp Chi muốn gọi điện hỏi Mạc Đình Kiên, nghĩ đến lúc này Mạc Đình Kiêu đang ở Mạc thị, lại sợ làm phiền anh, Hạ Diệp Chi liền gọi cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân có lẽ cũng đang bận, không nhấc máy của cô.
Qua một hồi Cố Tri Dân gọi lại cho cô.
Chưa đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Cố Tri Dân đã nói: “Tôi biết, em muốn hỏi về chuyện ảnh đế Trần chấm dứt hợp đồng đúng không?”
Hạ Diệp Chi trả lời: “Đúng vậy.”
“Sáng sớm hôm nay Đình Kiên đã gọi điện cho tôi, nói muốn chấm dứt hợp đồng với ảnh đế Trần, hơn nữa cậu ta còn đưa tin ra ngoài, thật là… Sắp tới kỳ nghỉ rồi còn gây cho tôi một việc lớn như vậy…”
Cố Tri Dân lải nhải oán trách một trận, Hạ Diệp Chi an ủi anh ta vài câu rồi cúp máy.
Vừa cúp máy điện thoại lại reo lên lần nữa.
Cô nhìn vào, phát hiện là Hạ Lập Nguyên gọi đến.
Đã lâu Hạ Lập Nguyên không tìm cô, đột nhiên gọi điện cho cô làm gì?
Chẳng lẽ lại là vì chuyện của Hạ Hương Thảo?
Nghĩ đến Trần Tuấn Tú có thể sẽ đưa Hạ Hương Thảo ra ngoài, Hạ Diệp Chi liền khó chịu như nhét miếng bông gòn vào trong cổ họng vậy.
Hạ Hương Thảo đã nhiều lần muốn hại chết Hạ Diệp Chi, khó khăn lắm đã đưa cô ta vào tù, tưởng rằng trong tù cô ta có thể tự kiểm điểm lại vài năm, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một tên Trần Tuấn Tú…
Hạ Diệp Chí thậm chí có một số suy nghĩ đen tối, sớm biết như vậy chi bằng để Mạc Đình Kiên hành hạ cô ta đến sống không bằng chết.
Ý tưởng này vừa nảy ra, bản thân Hạ Diệp Chi cũng giật nảy mình.
Cô chạm vào bụng mình, lẩm bẩm: “Bé cưng, ý nghĩ vừa nãy của mẹ là không đúng, con đừng học theo…”
Trong lúc cô lơ đãng, điện thoại do không có ai nghe máy nên đã tự động ngắt máy.
Hạ Diệp Chi cất điện thoại vào, cũng không định gọi lại cho ông ta, dù sao nếu họ có chuyện gì thì vẫn sẽ gọi thêm lần nữa.
Chưa tới vài phút, Hạ Lập Nguyên thực sự đã gọi lại.
Lần này, Hạ Diệp Chi nhấc máy.
Giọng của Hạ Lập Nguyên rất lạnh lùng: “Mày có gặp mẹ mày không?”
“Sao vậy?” Ngoại trừ lần trước Hạ Diệp Chi từng gọi điện cho Tiêu Thanh Hà ra, đã lâu cô chưa gặp lại Tiêu Thanh Hà.
Hạ Lập Nguyên hơi khựng lại: “Bà ta đã mất tích được vài ngày rồi, không đến tìm mày à?”
Dù Hạ Diệp Chi không định quan tâm đến Tiêu Thanh Hà nữa, nhưng nghe ông ta nói vậy, trong lòng cũng trở nên nặng trĩu: “Không có.”
Tiêu Thanh Hà ở trước mặt người nhà họ Hạ, mức nhẫn nại khác với lẽ thường, thông thường sẽ không rời khỏi nhà họ Hạ, nhưng Hạ Lập Nguyên lại bảo rằng bà ta đã mất tích vài ngày rồi…
Hạ Diệp Chi hỏi Hạ Lập Nguyên: “Ông đã làm gì bà ta rồi?”
“Tao có thể làm được gì bà ta chứ? Bà ta tự mình bỏ đi!” Trong giọng nói của Hạ Lập Nguyên chứa theo cơn thịnh nộ, giọng nói rất to, rống đến lỗ tai Hạ Diệp Chi tê liệt.
“Nếu không phải ông đã làm gì bà ta, bà ta sẽ tự bỏ đi sao, ông tưởng tôi ngốc à?” Hạ Diệp Chi cũng không nói lời ngon ngọt, trực tiếp lạnh lùng đáp trả.
“Chẳng phải mày không quan tâm đến bà ta nữa sao? Bây giờ muốn hỏi tội tao à? Người ngay cả chị gái ruột của mình cũng có thể đưa vào tù, tao không có đứa con gái ác độc như mày!”
Hạ Lập Nguyên nhắc đến chuyện này liền vô cùng phẫn nộ.
Hạ Diệp Chi cắn răng: “Trùng hợp thật, tôi cũng không có chị gái và người bố muốn dồn tôi vào chỗ chết.”
“Đừng nói những lời khó nghe như vậy, Hương Thảo chỉ là tạm thời không thông suốt mà thôi, chẳng phải bây giờ mày vẫn yên ổn sao! Mày đâu phải không biết từ nhỏ con bé đã được nuông chiều, mày không thể nhường nhịn nó một chút à!”
Hạ Lập Nguyên cảm thấy đều do lỗi của Hạ Diệp Chi.
…..Mày đâu phải không biết từ nhỏ con bé đã được nuông chiều!
……Mày không thể nhường nhịn nó một chút à!
Bàn tay Hạ Diệp Chi cầm điện thoại không ngừng siết chặt lại, mạch máu trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.
“Tôi nhường cô ta vậy thì ai nhường tôi? Ông cũng biết cô ta được nuông chiều, cho nên bây giờ phải đưa vào tù để nhận được sự