Hạ Thời Yến nói xong, hung hãn nhìn Hạ Diệp Chi, nói với Hạ Lập Nguyên: “Diệp Chi cho dù có con gái mười tám tuổi thay đổi lớn thế, cũng không thể có tướng mạo như thế này, bố nói có buồn cười không, ha ha ha!”
Hạ Lập Nguyên sắc mặt tái mét nhìn Hạ Thời Yến một cái mới quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Cô đến đây làm gì?”
“Không phải bố nói mẹ mất tích đã mấy ngày rồi sao? Con đến để hỏi thăm tình hình.” Hạ Diệp Chi mặc dù đối với Tiêu Thanh Hà chẳng có trông mong gì, nhưng đối với chuyện của bà không thể không quan tâm.
“Chẳng có gì hay để hỏi cả, thì là mất tích rồi.” Hạ Lập Nguyên bởi vì chuyện của Hạ Hương Thảo, nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền cảm thấy phiền.
Hạ Diệp Chi sớm đã đoán được thái độ này của Hạ Lập Nguyên, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đến lúc có tin tức của cảnh sát đại khái sẽ nói cho ông.”
Cô quay đầu nhìn Hạ Thời Yến một cái, sau đó quay người trở vào trong xe.
Hạ Thời Yến nghe cuộc đối thoại giữa Hạ Diệp Chi và Hạ Lập Nguyên, cuối cùng mới tin rằng cô gái xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là Hạ Diệp Chi.
Hạ Lập Nguyên nghe xong những lời của Hạ Diệp Chi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Thời Yến còn đang nhìn theo hướng Hạ Diệp Chi, liền quát mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không vào! Vừa về cái là liền cùng một đám không ra gì đua xe, ra cái thể thống gì chứ, con….”
Hạ Thời Yến không kiên nhẫn nghe mấy lời càm ràm của Hạ Lập Nguyên, chạy theo hướng Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, đừng đi vội thế chứ, cùng nhau ăn một bữa cơm đã.”
Hạ Lập Nguyên trợn mắt, hét lên: “Thời Yến, quay lại!”
Thời Yến không quan tâm sự tức giận của ông ta, chỉ vẫy vẫy tay, tựa hồ không để ý nói: “Nhiều năm không gặp Diệp Chi rồi, cùng cô ấy đi ăn một bữa cơm cũng không được à, bố cứ về trước đi, lớn tuổi rồi đừng động một tí là tức giận.”
Hạ Diệp Chi đã lên xe.
Cửa xe kéo xuống, cô cũng nghe thấy những lời Hạ Thời Yến nói.
Trong cả nhà họ Hạ này, nếu phải nói rằng có một người thực sự đối tốt với Hạ Diệp Chi, thì đó chính là Hạ Thời Yến rồi.
Hạ Thời Yến là con trai, sau này sẽ là người thừa kế nhà họ Hạ, tự nhiên sẽ được người trong nhà cưng chiều, đến người giúp việc trong nhà cũng phải kính trọng Hạ Thời Yến vài phần.
Hạ Thời Yến từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, thích chơi những thứ linh tinh vớ vẩn.
Lúc lên cấp ba, thì bắt đầu tụ tập một nhóm bạn không ra gì cùng đi đua xe, đi bar, uống rượu, cả ngày chơi bời lêu lổng khắp nơi.
Cậu thích chơi bời, không nghề ngỗng gì, nhưng tâm địa không xấu.
Ít nhất, trên đường đi học về, nhìn thấy Hạ Diệp Chi bị bạn học bắt nạt, cũng sẽ giúp cô đe dọa những người bắt nạt cô bỏ chạy.
Điểm này, đủ đề khiến Hạ Diệp Chi niệm tình cậu ta rất lâu.
Chỉ là, hai người hơn kém nhau bốn tuổi, lúc Hạ Diệp Chi lên cấp hai, Hạ Thời Yến đã bị đưa ra nước ngoài rồi.
Hạ Lập Nguyên tức đến mức trên đỉnh đầu muốn bốc khói, nhưng cũng hết cách với Hạ Thời Yến.
Đứa con trai này của ông cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cũng không biết giống ai nữa.
Ông không quản nổi đứa con trai này!
Hạ Diệp Chi nhìn thấy Hạ Lập Ngôn bị Hạ Thời Yến làm cho tức giận đi vào biệt thự, bên tai liền vang lên âm thanh mang theo ý cười của Hạ Thời Yến: “ Tìm một chỗ ăn cơm đi, anh mời em.”
“ Để em mời anh.” Hạ Diệp Chi quay đầu, cười cười với Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến bị nụ cười của cô làm cho thất thần, mấy giây sau mới phản ứng lại: “ Được, mấy người đi trước, anh và em lái xe theo sau .”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến tốc độ lái xe vừa rồi của Hạ Thời Yến, da đầu liền căng lên, nói: “Anh đi trước đi, chúng ta đến Kim Hải ăn cơm.”
Cô thực sự sợ kĩ năng lái xe của Hạ Thời Yến.
……..
Câu lạc bộ cao cấp Kim Hải.
Hạ Diệp Chi và Hạ Thời Yến, ngồi đối diện nhau trong phòng bao.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Hạ Thời Yến, anh cầm menu lật một trang rồi gọi món: “ Cái này, cái này, cả cái này nữa…..”
Hạ Diệp Chi bật cười, Hạ Thời Yến ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính khí vẫn chẳng