Khi Mạc Đình Kiên về phòng, Hạ Diệp Chi còn chưa tỉnh dậy.
Anh vừa hút thuốc nên trên ngón tay còn vương mùi thuốc lá.
Anh đặt chiếc áo khoác ở bên giường, liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa tay.
Lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm chăn ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mơ màng rõ ràng mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi cho tỉnh táo lại.
“Em dậy rồi.”
Mạc Đình Kiên đi tới bên giường và ngồi xuống.
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày: “Anh hút thuốc à?”
Mạc Đình Kiên hơi sửng sốt. Anh không ngờ mũi Hạ Diệp Chi lại thính như vậy, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Sau đó anh lại nói thêm một câu: “Ah hút có một điếu, chỉ vài hơi thôi.”
Mũi Hạ Diệp Chi còn thính hơn trước khi mang thai nhiều.
“Trước đây em luôn nghĩ là anh không hút thuốc lá.” Trước đây Hạ Diệp Chi gần như chưa từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên hút thuốc lá, cho nên cô vẫn cho rằng anh không hút.
Mạc Đình Kiên cười khẽ nhưng không nói gì.
Anh thật sự không mấy khi hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá.
Dù sao hút thuốc cũng hại người, anh còn tham sống.
Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh thỉnh thoảng không nhịn được lại muốn hút một điếu. Chỉ có điều phần lớn đều vào lúc Hạ Diệp Chi không ở bên cạnh, anh mới muốn hút thuốc.
Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: “Về sau em gặp được Trần Tuấn Tú thì cách xa anh ta ra.”
Cho dù anh không ở bên cạnh, anh cũng sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi theo Hạ Diệp Chi. Nhưng mấy ngày nay ở trong nhà cổ, cô sẽ không thể tránh được việc phải gặp mặt Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi thoáng nhìn chiếc áo khoác của Mạc Đình Kiên để ở bên giường. Cô nhớ trước khi mình ngủ, anh để áo khoác ở trên sofa.
Xem ra Mạc Đình Kiên đã ra ngoài sau khi cô ngủ.
Hạ Diệp Chi suy đoán hỏi: “Anh lại gặp mặt anh ta sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Không nói chuyện gì cả.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hơi lạnh đi: “Bây giờ, anh và anh ta còn có thể nói gì chứ?”
Hạ Diệp Chi cầm tay Mạc Đình Kiên để trấn an, nhưng không nói gì thêm.
…
Ở trong nhà cổ không có chuyện gì để làm, Hạ Diệp Chi ngoại trừ đi ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng.
Chỉ là sau khi ăn tối xong, ông cụ Mạc gọi cô vào trong phòng xem ti vi cùng ông cụ.
Hạ Diệp Chi còn tưởng ông cụ Mạc có lời gì muốn nói, kết quả lại thật sự chỉ bảo cô cùng xem ti vi với ông cụ mà thôi.
Người lớn tuổi thích xem các chương trình tấu hài, nhạc kịch truyền thống nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi buồn chán. Chỉ có điều ông cụ Mạc xem rất vui vẻ, cô cũng chỉ có thể xem cùng.
Thật may ông cụ Mạc còn để ý tới cơ thể của Hạ Diệp Chi, chỉ bảo cô xem cùng ông cụ một giờ liền giục cô về phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ Mạc nheo mắt nhìn Hạ Diệp Chi vài giây: “Cháu về nghỉ ngơi trước đi, bảo Đình Kiên qua đây, ông có việc muốn nói với nó.”
Trước đó ông cụ Mạc bảo Hạ Diệp Chi đi xem ti vi với ông, Mạc Đình Kiên đương nhiên muốn đi cùng. Chỉ có điều Hạ Diệp Chi không cho anh đi.
Ông cụ vốn là một người hay chú ý, Mạc Đình Kiên quá tốt với cô trái lại sẽ không tốt.
“Vâng.” Hạ Diệp Chi đứng lên và muốn đi ra ngoài.
“Diệp Chi à.”
Khi cô sắp đi đến gần cửa lại nghe tiếng ông cụ Mạc gọi cô ở phía sau.
Hạ Diệp Chi quay đầu: “Sao vậy, ông nội?”
Lúc còn trẻ, ông cụ Mạc là một nhân vật phong lưu, nhưng bởi vì đám cưới gia tộc nên mới phải kết hôn rất sớm.
Có người nói bà nội của Mạc Đình Kiên còn lớn hơn ông cụ Mạc hai tuổi, sau khi hai người cưới nhau sống rất hòa thuận, nhưng ông không chịu sống yên ổn ở bên vợ.
Trong nhà có một người vợ, bên ngoài ông cụ còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ, cũng có vài đứa con riêng.
Chỉ có điều phần lớn những đứa con đó đều không ra hồn, không có một người nào được ông coi trọng đón vào nhà họ Mạc.
Hạ Diệp Chi vẫn nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Lệ.
Ông cụ Mạc là một nhân vật lớn, cho dù ông có nuôi rất nhiều phụ nữ và con riêng ở bên ngoài nhưng từ