Mạc Đình Kiên đi tới phòng của ông cụ Mạc.
Người giúp việc giữ cửa thấy Mạc Đình Kiên tới liền cung kính cúi người và kêu lên: “Cậu chủ.”
Sau đó, anh ta tiện tay đẩy cửa giúp Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vừa bước vào, người giúp việc đã khép cửa lại.
Ông cụ Mạc vẫn ngồi dựa lưng vào sofa, ngước đầu lên, trong ti vi đang chiếu một vở kịch, âm thanh không lớn lắm.
Mạc Đình Kiên đến gần mới phát hiện ra ông cụ Mạc đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Không chờ Mạc Đình Kiên lên tiếng, ông cụ Mạc đã chợt mở mắt ra, trong đôi mắt luôn sắc bén có chút mờ đục.
Ông cụ nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên trước mắt giống như bị giật mình, con ngươi đột nhiên co lại.
Nhưng trong đôi mắt của ông cụ đã nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo.
“Cháu tới đây.”
Giọng nói của ông cụ hơi khàn khàn, Mạc Đình Kiên nghe vào trong tai lại cảm thấy lời này hình như không phải đang nói với anh.
Mạc Đình Kiên nhíu mày và ngồi xuống đối diện ông cụ Mạc, cẩn thận quan sát.
Anh nghĩ đến dáng vẻ muốn nói với anh lại thôi của Hạ Diệp Chi sau khi trở về, bây giờ nhìn thấy ông cụ Mạc thế này, anh xem như đã hiểu được nguyên nhân.
Anh có thể lớn lối ở trước mặt ông cụ Mạc như vậy, còn có thể được ông cụ tha thứ, chủ yếu là bởi vì ông cụ cảm thấy anh giống ông, dĩ nhiên càng thương anh hơn, cũng sẽ không để ý tới sự kiêu căng của anh.
Ông cụ Mạc luôn là người khôn khéo nhìn xa trông rộng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tỏ ra yếu ớt ở trước mặt người khác.
Mạc Đình Kiên thường thấy tác phong chủ gia đình nói một không nói hai của ông cụ Mạc, bây giờ thấy rõ vẻ mệt mỏi và yếu đuối của người lớn tuổi trên mặt của ông cụ Mạc như vậy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mạc Đình Kiên nhíu chặt lông mày, hỏi thẳng ông cụ: “Ông làm sao vậy?”
Anh và ông cụ Mạc không ai phục ai, nói là hai ông cháu nhưng nhiều lúc lại giống như hai người bạn vong niên với sức lực ngang hàng hơn.
Cho dù, trước đó ông cụ Mạc bảo anh đừng điều tra về chuyện của mẹ làm cho anh hơi xa cách với ông cụ, nhưng trong lòng anh vẫn quan tâm ông cụ.
Ông cụ Mạc không cho anh điều tra chuyện của mẹ thì tất nhiên phải có nguyên nhân, nhưng chắc chắn không phải bởi vì chuyện của mẹ có liên quan đến ông cụ.
“Ngày mai sẽ là giao thừa, sang năm ông sẽ già thêm một tuổi, sống ngày nào bớt ngày đó. Bởi vậy ông muốn nói với cháu thêm vài câu.” Ông cụ Mạc nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc khó hiểu.
Giọng điệu này của ông cụ Mạc làm cho Mạc Đình Kiên cảm thấy buồn phiền, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì ông nói mau đi.”
Ông cụ Mạc cũng không vì giọng điệu của anh mà thay đổi sắc mặt, trái lại mỉm cười và nói: “Trong đám trẻ nhà họ Mạc chúng ta, xem ra chỉ có cháu và Tiểu Thành là chân thành nhất. Nhưng người làm chuyện lớn thì không thể quá chân thành được.”
“Diệp Chi còn nhỏ tuổi, tính cách lại khác cháu một trời một vực. Con bé là một đứa trẻ không tệ, nhưng ông cho rằng nó không thích hợp để làm vợ cháu…”
Thấy Mạc Đình Kiên nhướn mày lại muốn nổi giận, ông cụ Mạc mỉm cười và nói tiếp: “Ông còn chưa nói hết, cháu vội cái gì chứ!”
Mạc Đình Kiên hừ một tiếng rồi ngả lưng ra phía sau một chút, chờ ông cụ nói tiếp.
“Tính nhẫn nại của con bé không tệ. Ông bảo nó xem kịch với ông suốt một giờ, cũng không có vẻ gì mất kiên nhẫn, tâm trạng vẫn thỏa đáng, vẻ ngoài cũng xinh đẹp. Nếu như ông còn trẻ mà gặp được cô gái xinh đẹp như thế thì cũng sẽ động lòng thôi.”
Ông nói nửa câu đầu còn tạm được, nửa câu sau lọt vào trong tai Mạc Đình Kiên lại có phần không đúng.
Mạc Đình Kiên nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông già, nói chuyện đàng hoàng đi.”
Ông cụ Mạc nhướng mày, vỗ “bộp” một cái lên trên sofa, chỉ vào Mạc Đình Kiên nói: “Thằng nhóc nhà cháu, bất kể nói thế nào thì ông vẫn là ông nội của cháu, khi còn bé đã từng bế cháu, cháu còn đi tiểu lên trên người ông mà ông cũng không đánh cháu. Bây giờ cháu có vợ rồi thì không còn