Hạ Diệp Chi sốt ruột: “Ông nội rốt cuộc đã nói gì với anh thế? Anh nói đi chứ? Anh như vậy làm em rất sốt ruột đấy!”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên giường.
Hạ Diệp Chi đứng ở trước mặt anh làm anh phải ngước đầu mới có thể nhìn thấy mặt cô.
“Ông nội nói…”
Mạc Đình Kiên nói ra mấy từ này thì đột nhiên dừng lại.
Hạ Diệp Chi chờ nghe tiếp vì cho rằng Ông cụ Mạc đã nói với Mạc Đình Kiên chuyện gì quan trọng.
Nhìn vẻ mặt Hạ Diệp Chi nghiêm túc lắng nghe, Mạc Đình Kiên bổ sung nửa câu sau: “Bảo chúng ta sinh thêm mấy đứa.”
Giọng điệu và vẻ mặt Mạc Đình Kiên đều rất nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt rồi lập tức hiểu ra là Mạc Đình Kiên đang lừa cô.
Cô thò tay vò loạn tóc trên đầu của Mạc Đình Kiên: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc mà anh lại đùa với em!”
Mạc Đình Kiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng: “Anh nghiêm túc mà.”
Anh vừa dứt lời thì đôi môi cũng lập tức ép xuống.
Hạ Diệp Chi hiểu rõ Mạc Đình Kiên không muốn nói cho cô biết.
Cứ có chuyện gì mà không muốn nói cho cô biết, Mạc Đình Kiên sẽ làm ra một vài chuyện khác để dời sự chú ý của cô.
Anh biết hết chuyện của cô, nhưng anh luôn có bí mật, luôn có rất nhiều chuyện giấu cô, không cho cô biết.
Hạ Diệp Chi cắn một cái lên trên môi anh cho hả giận.
Cô cũng không nương tay, lại cắn đứt khóe miệng của Mạc Đình Kiên, máu mặn lan tràn ở trong miệng.
Mạc Đình Kiên chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó càng hôn sâu hơn, mạnh hơn.
“A… để em xem thử anh…” Hạ Diệp Chi nếm được mùi máu tươi thì muốn xem thử cô cắn nặng tới mức nào.
Kết quả Mạc Đình Kiên căn bản không nghe cô nói, giữ chặt đầu cô mà hôn tùy ý lại ngang ngược.
Anh tách môi của cô ra và thò lưỡi vào trong, quấn quít lấy lưỡi cô rồi mút mạnh vào, lúc rút lưỡi ra còn ngậm môi cô hết cắn lại liếm.
Cuối cùng, khi Hạ Diệp Chi bị anh đè xuống giường thì đã cảm thấy môi và lưỡi của mình đều tê dại.
Cái hôn này hơi dài làm cô bị nghẹn đến đỏ cả mặt.
Khi nằm ở trên giường lấy lại hơi, cô nghe có tiếng cởi quần áo.
Cô quay đầu nhìn lại, đã thấy Mạc Đình Kiên đang cởi quần áo.
Chắc anh buồn ngủ nên muốn cởi đồ thay quần áo ngủ để đi ngủ thôi.
Chỉ có điều, Mạc Đình Kiên cởi quần áo của mình xong cũng không thay áo ngủ, trực tiếp lên giường cởi quần áo của cô ra.
Hạ Diệp Chi có dự cảm không tốt nên kéo chặt quần áo của mình và hỏi anh: “Mạc Đình Kiên, anh làm gì thế?”
“Cởi quần áo ngủ.” Mạc Đình Kiên cúi xuống trên người cô, mí mắt rũ xuống, vô cùng chăm chú cởi từng cái cúc áo của cô.
Anh vừa cởi quần áo, Hạ Diệp Chi ngước mắt liền có thể nhìn thấy rõ ràng làn da của anh…
Cô quay đầu nhìn sang một bên, giơ tay ngăn cản anh: “Em mặc áo ngủ đi ngủ là được rồi, không cần cởi.”
“Em mặc quần áo ngủ, anh ôm không thoải mái.” Mạc Đình Kiên nói vô cùng khí thế nói.
Hạ Diệp Chi đương nhiên không thể nói lại được Mạc Đình Kiên, cuối cùng vẫn bị anh cởi sạch.
Anh nhét cô vào trong chăn, từ phía sau ôm Hạ Diệp Chi vào trong lòng.
Hai người đều ngủ ở tư thế hơi cong lưng, gập chân. Với tư thế ngủ như vậy, anh ôm từ phía sau vừa lúc có thể khiến cho cơ thể hai người đều dính cùng một chỗ.
Nhưng… cũng rất dễ dàng lau súng cướp cò.
Hạ Diệp Chi cảm giác được rất rõ ràng phản ứng cơ thể Mạc Đình Kiên.
Không chỉ như vậy, vật kia còn đâm cô rất càn quấy.
Anh ôm cô từ phía sau, tư thế như vậy…
Hạ Diệp Chi run rẩy nói: “Mạc Đình Kiên, anh thả em ra…”
“Đừng động đậy.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên có hơi khàn khàn. Trong lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng hổi đúng lúc phả vào tai làm cô dường như muốn bốc cháy.
Hạ Diệp Chi khóc không ra nước mắt: “Vậy thì anh cũng đừng động đậy nữa…”
Anh bảo cô đừng động đậy nhưng anh lại cử động mà không cần mặt mũi.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên đã rất khàn, anh vừa hôn vào cổ cô, vừa nói không rõ: “Tôi chỉ làm ở bên ngoài thôi, sẽ xong ngay đây. Em cứ ngủ đi.”
“…”
Thế này thì bảo cô ngủ thế nào? Cô cũng đâu phải là khúc gỗ, cô có cảm giác mà!
“Ngủ không được à?” Giọng