Mà người sắp đặt ván cờ này là ai?
Có mục đích gì?
Là người nhà họ Mạc sao?
Nếu như là người nhà họ Mạc, đối phương làm thế nào để dùng ông cụ Mạc dẫn Hạ Diệp Chi vào cái ván cờ này?
Tại sao phải ngay ở một mùng đầu năm?
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa nghĩ đến những vấn đề này, đã đi vào trong phòng ông cụ Mạc.
Ngay ở vài ngày trước, cô vẫn còn cùng ông cụ Mạc ngồi ở trên ghế sôfa xem TV, ông cụ Mạc còn để cô cùng Mạc Đình Kiên phải đối xử tốt với nhau.
Chẳng qua mới vài ngày thôi, ông cụ Mạc đã hấp hối nằm trong phòng phẫu thuật.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đầy bụng sầu não…
Cô quay người đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Thời Dũng vẫn ở sau lưng cô.
Cô về tới phòng, Thời Dũng liền giữ ở ngoài cửa.
Lúc muốn đóng cửa, cô quay đầu nhìn về Thời Dũng nói một tiếng: “Vất vả rồi.”
Dù sao cũng là mùng một đầu năm, Mạc Đình Kiên vẫn gọi Thời Dũng tới.
“Mợ chủ khách sáo, cậu chủ tin tôi mới ở thời điểm này để tôi thay cậu ấy làm việc.” Thời Dũng hơi gật đầu, vẫn cẩn thận ổn trọng như trước.
Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa, khóe miệng cong lên cười cười liền tiến vào phòng.
…
Một mực đợi đến lúc bầu trời tối đen cũng không thấy ai trở về.
Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại, rất muốn gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên hỏi tình hình.
Cho dù trong lòng cô cho rằng lời nói lúc trước Mạc Đình Kiên nói với cô cũng không phải là thật lòng, thế nhưng cô vẫn không dám gọi.
Cô không muốn nghe giọng nói lạnh như băng của Mạc Đình Kiên.
Trước kia khi cô trải qua những ngày tội tệ nhất ở nhà họ Mạc cũng không cảm thấy có gì khó khăn.
Bây giờ chỉ là nghe thấy Mạc Đình Kiên dùng giọng nói lạnh như băng nói chuyện với cô, cô lại cảm thấy khổ sở.
Cô thật sự bị Mạc Đình Kiên nuông chiều quá rồi.
CỐC CỐC!
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Hạ Diệp Chi vui vẻ trong lòng, tưởng rằng Mạc Đình Kiên đã trở về, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Hạ Diệp Chi thấy rõ người tới, vốn mừng rỡ biến mất không còn một mảnh.
Đứng ở ngoài cửa cũng không phải là Mạc Đình Kiên, mà là người hầu đưa cơm cho cô.
Hạ Diệp Chi hỏi người hầu: “Cậu chủ còn chưa trở lại?”
Người hầu thật thà lắc đầu, buông mâm liền xoay người đi ra.
Lúc vừa mới mở cửa, cô chú ý tới Thời Dũng vẫn mang theo mấy tên vệ sĩ canh giữ ở cửa ra vào.
Cô mở cửa lần nữa, hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên có gọi điện thoại cho anh nói gì không?”
“Không có.” Thời Dũng cúi đầu xuống, không nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Hạ Diệp Chi.
Cuối cùng cô vẫn không có gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Cũng không có ý muốn ngủ, cầm tấm đệm lông vùi mình trên ghế sôfa nghỉ ngơi.
Sau khi cô mơ mơ màng màng ngủ rồi, thì cảm giác được có người đang đi lại trong phòng.
Mặc dù đang đi lại nhưng người kia cố gắng thả nhẹ tiếng bước chân, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn rất nhạy cảm nghe được, hơn nữa vô cùng cảnh giác tỉnh lại.
Mở mắt, đập vào mi mắt đúng là dáng người cao lớn mạnh mẽ của Mạc Đình Kiên.
Lúc này Mạc Đình Kiên hơi hơi nghiêng người đến gần cô, một cánh tay hơi hơi nâng lên, cũng không biết muốn làm cái gì.
Hạ Diệp Chi ngồi thẳng người: “Anh đã về rồi.”
Mạc Đình Kiên đứng thẳng người, mặt không biểu tình nhìn xem cô: “Ăn cơm tối rồi?”
“Ừ”. Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn gật đầu nhẹ, hỏi anh: “Ông cụ sao rồi? Ông….”
Cô nói đến đây liền im lặng.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trở nên lạnh: “Đã phẫu thuật xong, nhưng còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có khả năng trong bốn mươi tám giờ tới sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.”
Hạ Diệp Chi chợt ngẩng đầu nhìn về Mạc Đình Kiên, vừa vặn đối diện ánh mắt lạnh như băng như anh.
Cô có hơi sợ giải thích: “Em không có đẩy ông cụ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Mạc Đình Kiên nhìn cô cũng không nói lời nào, dường như đang tự hỏi tính chân thật trong lời nói của cô.
Cô vẫn cảm thấy mình là một người vô cùng kiên cường.
Thế nhưng ở trước mặt Mạc Đình Kiên. cô đã sớm cởi bỏ nón sắt xuống.
Anh lặng im ngắn