Hạ Diệp Chi nói xong, bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên âm trầm đáng sợ, giống như con sử tử đang tức giận, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn Hạ Diệp Chi một ngụm.
Lúc Hạ Diệp Chi nói ra những lời này vốn mang theo tức giận, đồng thời cũng muốn thử.
Cô không thuyết phục nổi chính mình, Mạc Đình Kiên sẽ đột nhiên trở nên không thèm nói lý như vậy.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Mạc Đình Kiên dịu đi một chút, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cô đã biết cô đấu không lại nhà họ Mạc, vậy thì an phận một chút, ngoan ngoãn nghe lời.”
Giọng điệu của anh lạnh lẽo đến tột cùng, nhả chữ rõ ràng lại lộ ra ý lạnh.
Đôi mắt Hạ Diệp Chi hơi co lại, không đợi cô kịp nói thêm gì, Mạc Đình Kiên lại nói tiếp.
“Về phần đứa bé? Tốt nhất cô đừng có ý nghĩ gì không tốt.” Mạc Đình Kiên nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tràn đầy kỳ lạ, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi trên sô pha, nhìn Mạc Đình Kiên đi ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng nửa giây, sau đó dường như nhụt chí mà dựa vào phía sau, ngã lệch trên ghế sô pha.
Một ngày này thật sự quá kích thích.
Nằm nghiêng trên ghế sô pha không thoải mái, Hạ Diệp Chi dứt khoát nằm thẳng trên ghế sô pha, trong lòng suy nghĩ lại một lần những chuyện xảy ra hôm nay.
Buổi sáng lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh, có người hầu tới gọi cô, nói ông nội tìm cô bảo cô đi gặp ông.
Sau đó khi cô đi tìm ông nội lại phát hiện ông nội không ở trong phòng, cô nghe thấy tiếng động nên đi tới bên cầu thang, sau đó ông nội liền ngã từ trên cầu thang xuống.
Ông nội ngay lập tức được đưa tới bệnh viện, vào phòng phẫu thuật, Mạc Đình Phong tra hỏi người hầu.
Người hầu nói nghe thấy giọng của cô, sau đó đi ra ngoài mới phát hiện ông nội đã ngã xuống, lúc này Mạc Đình Kiên chất vấn Mạc Đình Phong, Mạc Ân Nhã lại nhảy ra nói lý do mà Hạ Diệp Chi làm hại ông nội…
Lý do mà Mạc Ân Nhã nói ra thật sự hài hước, sao cô có thể vì Tần Thủy San mà làm hại ông nội chứ.
Chỉ cần là người bình thường cũng sẽ không tin tưởng lý do này.
Thế nhưng, Mạc Đình Kiên lại tin lời của Mạc Ân Nhã, buổi tối từ sau khi trở về, mỗi một câu nói của anh đều mang theo nghi ngờ đối với cô.
Người khác còn chưa nói gì, Mạc Đình Kiên đã trực tiếp gọi cảnh sát tới điều tra chuyện này, thậm chí còn nói gần nói xa hoài nghi cô.
Điểm này rõ ràng có chút đáng ngờ.
Dường như Mạc Đình Kiên đang cố hết sức đẩy chuyện này lên người cô.
Vì sao Mạc Đình Kiên phải làm như vậy?
Trong loại thời điểm này, với tính cách của Mạc Đình Kiên, phản ứng bình thường của anh không nên là đẩy chuyện này lên người cô, mà hẳn nên đi thăm dò chân tướng?
Trừ khi…
Trừ khi Mạc Đình Kiên biết rõ chân tướng, biết ai đã làm chuyện này!
Bởi vậy, anh đẩy chuyện này lên người Hạ Diệp Chi là có mục đích khác?
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ lại một lần, lại cảm thấy không phải như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường.
Hạ Diệp Chi ngồi dậy từ trên giường, mờ mịt sờ vị trí bên cạnh, phát hiện cũng không có bóng dáng của Mạc Đình Kiên.
Cô nhớ tối hôm qua mình nằm ngủ trên sô pha.
Mạc Đình Kiên từng trở về?
Hạ Diệp Chi mặc quần áo xuống giường đi mở cửa phòng, cửa phòng vẫn có vệ sĩ canh giữ như trước.
Không có Thời Dũng, trong nhóm vệ sĩ có một người khá quen mắt, là người đã từng gặp trong biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Trong lòng cô thoáng an ổn hơn một chút, hỏi bọn họ: “Tối hôm qua Mạc Đình Kiên có trở về à?”
Vệ sĩ thành thật trả lời: “Lúc nửa đêm cậu chủ có trở về một lần, trời chưa sáng lại đi rồi.”
“Anh ấy không nói thêm cái gì à?” Hạ Diệp Chi nhíu mày, vội vàng hỏi.
Vệ sĩ lắc đầu.
Hạ Diệp Chi mím môi, lại hỏi: “Vậy mấy người có biết tình trạng bây giờ của ông nội như thế nào không?”
Vệ sĩ vẫn tiếp tục lắc đầu.
Hạ Diệp Chi đóng cửa trở về phòng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định cầm điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
Kết quả, cô không tìm thấy di động của mình.
Ngày hôm