Tiêu Sở Hà đứng dậy: “Để em đi kêu người giúp việc dọn cơm”. Mộc Uyển Kỳ còn không buồn nhìn bà ta, Mộc Lập Ngôn cũng chỉ gật gật đầu với bà ta mà thôi. Sắc mặt Tiêu Sở Hà hơi xấu đi nhưng bà ta cũng chẳng nói gì. Lúc đi lướt qua người Mộc Tương Tương, bà ta dừng bước, giọng nói rất khẽ nhưng lại nghiêm túc: “Ra đây”. Mộc Lập Ngôn và Mộc Uyển Kỳ đã ngồi bên cạnh nhau, không biết đang thì thầm bàn luận về chuyện gì đấy. Cô nhìn bọn họ rồi theo Tiêu Sở Hà ra ngoài. Tiêu Sở Hà kéo cô vào trong căn phòng ngủ ngày trước, vừa đóng cửa lại đã nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc ngay: “Rốt cuộc có phải con cho người quay lại video clip đó không?”. Mộc Tương Tương hơi sững sờ, cô không ngờ Mộc Lập Ngôn đã tin tưởng mình nhưng Tiêu Sở Hà lại nghi ngờ cô. Trong ấn tượng của cô, Tiêu Sở Hà là một người phụ nữ dựa dẫm hoàn toàn vào đàn ông, bà ta nhu nhược chẳng có chính kiến, chỉ biết gửi gắm hết mọi hy vọng của mình lên Mộc Lập Ngôn mà thôi. “Không phải…”, Mộc Tương Tương lắc đầu như trống bỏi, ánh mắt của cô sáng và trong trẻo. Tiêu Sở Hà thật sự là một người phụ nữ không có chính kiến, thế nhưng rốt cuộc bà ta cũng là mẹ ruột của Mộc Tương Tương, mẹ và con gái nối liền khúc ruột, bà ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. “Bố và chị của con đều tin tưởng con, con đừng lừa gạt bọn họ”, Tiêu Sở Hà nhíu mày lại, lời nơi của bà ta chất chứa đầy ẩn ý. Lúc còn trẻ, tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng Tiêu Sở Hà lại là một cô gái xinh đẹp và hay quan tâm chăm sóc người khác, bởi thế nên Mộc Lập Ngôn mới cưới bà ta. Lúc còn nhỏ cô không hiểu gì cả, nhưng sau khi lớn lên mới biết vì sao Mộc Lập Ngôn cưới Tiêu Sở Hà, ông ta chỉ muốn có một người phụ nữ chăm sóc chu đáo cho hai đứa con mà bà vợ đã khuất của ông ta để lại thôi. Nói khó nghe một chút chính là bảo mẫu làm ấm giường. Cô không hiểu rõ rốt cuộc Mộc Lập Ngôn có ma lực như thế nào mà khiến cho Tiêu Sở Hà khăng khăng theo ông ta như thế. “Con hơi đói”, Mộc Tương Tương cúi đầu xuống, nếu nhìn Tiêu Sở Hà thêm thì cô cũng không biết mình sẽ nói thêm những lời gì nữa. Sau khi Tiêu Sở Hà ép cô về nhà họ Mộ làm dâu, cô càng lúc càng khó nhẫn nhịn Tiêu Sở Hà. Nhìn thấy cô như thế, Tiêu Sở Hà cũng cảm thấy hình như mình hơi quá đáng. Bà ta nhìn Mộc Tương Tương, giọng nói nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Con xuống nhà dưới đi”. Mộc Tương Tương vừa mới bước chân ra khỏi phòng, vẻ sợ sệt tủi thân trên gương mặt cô đã biến mất tăm. Sau khi cô về nhà họ Mộ làm dâu, vốn dĩ cũng chẳng muốn dính líu gì với nhà họ Mộc nữa, chỉ muốn được sống yên ổn mà thôi. Nhưng mà người nhà họ Mộc lại chẳng chịu buông tha cho cô. Đã là thế thì cứ chờ mà xem. … Lúc đi ngang qua phòng làm việc, cô thấy cánh nửa nửa khép nửa mở, chẳng còn ai ở bên trong nữa. Hai bố con họ xuống nhà dưới rồi à? Mộc Tương Tương vừa mới đi đến đầu cầu thang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên dưới, ngoại trừ giọng nói của hai bố con Mộc Uyển Kỳ, hình như còn có giọng của một người đàn ông khác. Đã giờ này rồi mà còn ai tới nhà họ Mộc làm khách kia chứ? Cô tò mò đi xuống cầu thang, lúc nhìn thấy gương mặt của người đàn ông ấy, cô lập tức sững sờ. Mộc Lập Ngôn đã nhìn thấy cô, ông ta giơ tay ra hiệu cho cô đi qua đó, giọng nói dịu dàng đến lạ thường: “Tương Tương, mau qua đây, Đình Hy kêu em họ của mình đến đón con về này”. Mộc Tương Tương không ngờ có thể gặp ‘Mộ Gia Thần’ trong nhà họ Mộc, cô không kịp che giấu vẻ ngạc nhiên trên gương mặt. Bộ đồ vest phẳng phiu được
may vừa người mà anh mặc trong ngày hôm nay trông có vẻ rất sang trọng, gương mặt anh tuấn nở như cười như không, tuy anh ngồi lơ đễnh ở đó nhưng lại toát ra khí phách mạnh mẽ. Chắc hẳn đã nhận ra cô nhìn mình, anh cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Chị dâu, anh họ kêu tôi đến đón cô”. Lúc anh nói chuyện, nụ cười trên khóe môi càng tươi tắn hơn vài phần, giọng nói trầm thấp không gợn chút cảm xúc nghe có vẻ hơi mờ ám. Mộc Tương Tương mấp máy môi, cô lên tiếng một cách khó nhọc: “Ờ”. Mộc Uyển Kỳ sấn đến bên cạnh Mộc Lập Ngôn như thể chợt nhớ ra điều gì đó, cô ta vừa thì thầm với ông ta vừa nhìn Mộc Tương Tương. Cô không cần nghe cũng đoán được chắc chắn Mộc Uyển Kỳ chẳng nói chuyện gì hay ho. Mộ Đình Hy nhân lúc này đưa mắt quan sát Mộc Tương Tương, ánh mắt anh lướt qua gò má sưng đỏ của cô, vẻ hung ác thoáng hiện lên lên trong đôi mắt đen thăm thẳm, bàn tay đặt trên tay vịn ghế sô pha trong vô thức đã siết chặt hơn đôi chút. Cho dù có xấu và kém cỏi thì Mộc Tương Tương cũng là người phụ nữ của anh! Bản thân anh còn chưa đụng đến cô, không ngờ đám người này lại dám đánh cô. Mộ Đình Hy đảo mắt nhìn Mộ Lập Ngôn và Mộc Uyển Kỳ đang ngồi ở bên kia rồi quay đầu sang nhìn Mộc Tương Tương, anh đanh giọng lại mà nói: “Qua đây ngồi”. Mộc Tương Tương cũng không muốn qua đấy ngồi cho lắm, nhưng cách hành xử bừa bãi của ‘Mộ Gia Thần’ lại khiến cho cô hơi kiêng dè, cô không biết hôm nay anh ta đến nhà họ Mộc để làm gì nên quyết định nghe lời anh ta trước đã. Cô không tin Mộ Đình Hy lại kêu ‘Mộ Gia Thần’ đến đón mình. Cô mới vừa ngồi xuống bên cạnh ‘Mộ Gia Thần’ đã thấy anh quay đầu sang nhìn mình, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng: “Gương mặt chị dâu sưng lên làm tôi suýt nữa đã không nhận ra đấy”. Đến bây giờ Mộc Tương Tương mới nhớ ra chuyện khi nãy mình bị Mộc Uyển Kỳ tát một bạt tai, gương mặt đã sưng vù lên, Mộc Uyển Kỳ đánh rất mạnh, làm cô đau đến tê dại, nhất thời quên mất chuyện này. Lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý mà Mộ Đình Hy nhìn về phía Mộc Uyển Kỳ và Mộc Lập Ngôn. Vốn dĩ khí phách mạnh mẽ toát ra từ người Mộ Đình Hy làm Mộc Uyển Kỳ thấy hơi sợ, bây giờ lại thấy anh hỏi thăm về gương mặt của Mộc Tương Tương, cô ta rùng mình, nhìn Mộc Tương Tương với ánh mắt uy hiếp. Thái dương Mộc Tương Tương giần giật, cô tỏ vẻ lo sợ rồi mím môi giải thích với ‘Mộ Gia Thần’: “Tôi bất cẩn… Nên bị té”. Lời nói dối vụng về như thế, không cần cân nhắc kỹ lưỡng cũng biết không đáng tin. Mộ Đình Hy hơi híp mắt lại, nghiêng người về phía Mộc Tương Tương, giọng nói của anh đầy ẩn ý: “Thế à?”. Mộc Tương Tương không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô chột dạ cúi đầu xuống: “…Ừm”. Mộ Đình Hy thấp giọng cười, anh cũng không nói gì nữa. Cô có thể lí giải nụ cười của anh ta bằng bốn chữ: “Không biết tốt xấu”. ‘Mộ Gia Thần’ mượn danh nghĩa đón cô để đến đây, xét trên phương diện khác, thế cũng đã chứng tỏ sự xem trọng của Mộ Đình Hy với Mộc Tương Tương. Không cần biết có phải Mộ Đình Hy kêu anh ta đến đây hay không, nhưng Mộc Tương Tương biết nếu như cô nói cho ‘Mộ Gia Thần’ biết gương mặt cô sưng lên vì bị Mộc Uyển Kỳ đánh, chắc chắn anh ta sẽ đứng ra giúp cô. Mộc Tương Tương cảm thấy mình có thể xử lý chuyện nhà họ Mộc, ngoài ra cô không muốn dính líu quá nhiều đến ‘Mộ Gia Thần’, bởi vì con người này quá nguy hiểm. Mộc Lập Ngôn rất hài lòng với câu trả lời của Mộc Tương Tương, giọng nói của ông ta cũng trở nên hiền hòa: “Cậu Mộ đã đến nhà họ Mộc rồi thì ở lại ăn cơm đi rồi về”. Mộ Đình Hy dựa vào ghế sô pha, anh thờ ơ đáp: “Được thôi”. Đây đúng là niềm vui bất ngờ với Mộc Lập Ngôn. Mặc dù ‘Mộ Gia Thần’ chỉ là cậu ấm nhánh phụ của nhà Mộ, thế nhưng nịnh nọt lấy lòng anh ta cũng không có gì sai. Người giúp việc cầm điện thoại của Mộc Lập Ngôn đến bảo là có cuộc gọi cần ông ta nghe máy, Mộc Lập Ngôn đứng dậy đi ra ngoài, Mộc Uyển Kỳ thấp thỏm ngồi không yên nên tìm đại lý do để rời khỏi đây. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Mộc Tương Tương và Mộ Đình Hy. Mộc Tương Tương nhìn xung quanh, cô nhíu mày thấp giọng hỏi anh ta: “Anh đến đây làm gì?”.