Nghe thấy thế, Mộ Đình Hy hơi nghiêng đầu sang nhìn cô, gương mặt anh vẫn có vẻ lơ đãng: “Đến đón cô”. Mộc Tương Tương mím môi, cô thì thầm như thể đi ăn trộm: “Anh đừng làm bậy”. “Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ”, Mộ Đình Hy nhếch môi cười, trông anh có vẻ không quan tâm đến suy nghĩ của cô một chút nào. Đúng là không phải anh đến đây chỉ để đón Mộc Tương Tương. Anh muốn thử gặp mặt người nhà họ Mộc mà thôi, chuyện trên mạng ầm ĩ đến như thế, mặc dù không làm ảnh hưởng gì đến anh nhưng vẫn rất phiền phức. Mộc Tương Tương là một cô vợ không phiền phức, nhưng nếu như người nhà họ Mộc quá phiền, anh không ngại đích thân giải quyết bọn họ đâu. Mộc Tương Tương vẫn còn muốn nói thêm nữa nhưng lại thấy Tiêu Sở Hà và Mộc Lập Ngôn đi xuống cầu thang, Mộc Uyển Kỳ nối gót theo sau bọn họ. Không biết hai người bọn họ đang nói gì, ánh mắt nhìn Mộc Tương Tương không hiền hòa cho lắm. “Uyển Kỳ, qua đó nói chuyện với cậu Mộ đi”, sau khi nói dứt lời, Mộc Lập Ngôn quay sang nhìn Mộc Tương Tương: “Tương Tương, bố có chuyện muốn nói với con, con theo bố sang đây”. Mộc Tương Tương nhìn thoáng qua Mộc Uyển Kỳ rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ông ta. Mộc Uyển Kỳ đi đến bên cạnh Mộ Đình Hy rồi ngồi xuống vị trí Mộc Tương Tương ngồi ban nãy, chỉ có điều Mộ Đình Hy đột nhiên lạnh giọng mà nói với cô ta: “Tránh xa tôi ra một chút”. Gương mặt Mộc Uyển Kỳ cứng đờ, cô ta nhớ lại lần trước gặp mặt người đàn ông này, mình chủ động mời anh ta vào biệt thự ngồi chơi nhưng anh ta cũng lờ hẳn đi. Người đàn ông này không thích gần gũi với người khác! Cũng không biết cái con nhà quê Mộc Tương Tương đó tốt ở chỗ nào, không ngờ anh ta chịu đến đón nó. … Mộc Tương Tương theo Mộc Lập Ngôn đi vào trong phòng làm việc. Mộc Lập Ngôn hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Quan hệ giữa con và Mộ Gia Thần là gì?”. “Không có quan hệ gì cả”, Mộc Tương Tương lắc đầu, cô tỏ vẻ vô tội. “Lần trước con về nhà họ Mộc, mẹ của con và Uyển Kỳ đã nhìn thấy hết hai người làm gì trong xe rồi!”, Mộc Lập Ngôn tức giận đập mạnh xuống bàn. Tiếng ‘bốp’ vang lớn, Mộc Tương Tương sợ đến nỗi rụt cổ lại. “Con đã cưới Mộ Đình Hy thì phải yên phận làm cô chủ đi, dan díu với em họ của chồng là sao hả?”. Mộc Tương Tương thầm cười lạnh, trước kia chưa từng thấy Mộc Lập Ngôn quan tâm đến cô như thế. Lúc cô ngẩng đầu lên, gương mặt trông có vẻ vô tội: “Con đâu có”. Mộc Lập Ngôn đưa mắt quan sát nét mặt Mộc Tương Tương, cảm giác chán ghét dậy lên trong lòng ông ta. Ông ta và Tiêu Sở Hà đều được là người có dung mạo xuất chúng, làm sao lại sinh ra đứa con gái xấu xí như Mộc Tương Tương kia chứ. Nếu như ban đầu không đi làm xét nghiệm DNA, ông ta còn nghi ngờ không biết Mộc Tương Tương có phải là con ruột của mình hay không. Mặt mũi của nó thế này thì đúng là chẳng có gì để quyến rũ được đàn ông. Tất nhiên ông ta sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, dù gì Mộc Tương Tương vẫn còn có ích cho ông ta. “Không có gì là tốt, rảnh rỗi thì dẫn chị con đến nhà họ Mộ chơi để chị làm quen thêm vài người bạn”, ông ta chuyển đề tài rồi nói với vẻ tùy tiện: “Cậu em họ Mộ Đình Hy cũng không tệ”. Trước kia Mộc Lập Ngôn đã từng nói như thế rồi, Mộc Tương Tương hỏi ông ta với vẻ sững sờ: “Không phải chị đã có bạn trai rồi sao? Chị còn đang quen Thẩm Sơ Hàn mà”. “Con biết cái gì!”, Mộc Lập Ngôn đảo mắt nhìn cô: “Xuống đi”. “Vâng”.
Mộc Tương Tương rụt cổ lại như thể sợ hãi lắm vậy, cô quay người đi xuống nhà dưới ngay. … Trên bàn ăn, Mộc Lập Ngôn luôn dò hỏi xem Mộc Đình Hy làm nghề gì, bố mẹ là người thế nào trong nhà họ Mộ. “Trước kia không mấy khi gặp mặt cậu Mộ trong thành phố Hộ Dương, cậu mới về nước à?”. Mộ Đình Hy ngẩng đầu lên, anh nhìn Mộc Lập Ngôn rồi trả lời một cách từ tốn: “Vừa mới về nước, làm chức vị gì đó trong công ty để sống qua ngày”. Ánh mắt Mộc Lập Ngôn sáng lên, ông ta nở nụ cười dịu dàng: “Bố mẹ cậu thì sao? Vẫn còn ở bên nước ngoài ư?”. Mộ Đình Hy lười chẳng muốn để ý đến ông ta, anh đưa bát cho Mộc Tương Tương: “Chị dâu, múc cho tôi bát canh đi”. Mộc Tương Tương ngẩng đầu nhìn cái bát được đưa đến trước mặt mình. Ngón tay của anh vừa thon dài vừa sạch sẽ, đặt trên thành bát sứ trắng trông càng đẹp hơn. Mộc Tương Tương nhìn đến ngẩn ngơ, cô lại một lần nữa ý thức được ‘Mộ Gia Thần’ là một cậu chủ đầy kiêu ngạo của danh gia vọng tộc thật sự. Cô cầm lấy bát, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trong đôi mắt đen như mực của anh. Cô không nói gì, chỉ đứng dậy múc canh rồi đặt xuống trước mặt anh ta. “Cảm ơn”, khóe môi anh tựa như nhếch lên tựa như không, giống như đang cười nhưng lại chẳng có độ cong rõ ràng. Mộc Tương Tương ngẩn người nhìn anh: “Không có gì”. Cậu ấm trong danh gia vọng tộc đều giỏi diễn kịch à? Lời nói của Mộc Lập Ngôn bị Mộ Đình Hy phớt lờ, sắc mặt ông ta hơi sầm xuống. Ông ta lờ mờ nhận ra hình như ‘Mộ Gia Thần’ hơi thân thiết với Mộc Tương Tương, nếu là thế, ông ta càng cảm thấy để Mộc Tương Tương làm mối cho Mộc Uyển Kỳ với ‘Mộ Gia Thần’ là cách làm chính xác. Còn Thẩm Sơ Hàn, bạn trai hiện tại của Mộc Uyển Kỳ, chỉ là lốp dự phòng mà thôi. Mộc Lập Ngôn thầm nghĩ, ông ta mở miệng định lên tiếng. Mộ Đình Hy lặng lẽ liếc mắt nhìn Mộc Lập Ngôn rồi nói với Mộc Tương Tương trước: “Tôi no rồi, đi thôi”. Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy bảo: “Cảm ơn đã tận tình tiếp đãi”. Mặc dù ngoài miệng nói cảm ơn nhưng nhìn thái độ của anh ta lại giống như đang ra mệnh lệnh. Khí phách là thứ bẩm sinh. Dáng vẻ không xem ai ra gì của anh trông có vẻ rất ngông cuồng. Nhưng mà cũng rất quyến rũ. Mộc Tương Tương cảm thấy rất có thể mình bị Mộc Uyển Kỳ tát đến ngốc luôn rồi, bằng không làm sao cô có thể cảm thấy cậu ấm nhà giàu như ‘Mộ Gia Thần’ quyến rũ kia chứ? “Bố, thế thì con… Đi trước đây”, mặc dù Mộc Tương Tương đã muốn đi từ lâu nhưng đóng kịch phải đóng cho đến cùng. Mộc Lập Ngôn còn chưa kịp mở miệng nói gì, vốn dĩ ông ta cảm thấy hơi bực mình, Mộc Tương Tương lại còn đâm đầu vào ngay họng súng. Ông ta trừng mắt nhìn Mộc Tương Tương rồi tức giận mà rống lên với cô: “Còn không đi mau đi!”. Mộc Tương Tương nhẫn nhịn cúi đầu xuống, cầm túi xách đi ra ngoài. Ba người Mộc Lập Ngôn cũng đi theo tiễn bọn họ. Không thể không nói rằng quyền thế là một thứ rất tốt, cho dù ban nãy ‘Mộ Gia Thần’ không nể mặt Mộ Lập Ngôn nhưng ông ta vẫn phải tươi cười đón tiếp. Gia đình ba người bọn họ đứng ở ngoài cửa biệt thự: “Cậu Mộ, lần sau ghé nữa nhé”. Mộ Đình Hy nhìn bọn họ với vẻ như cười như không, anh quay đầu nhìn Mộc Tương Tương đang đứng trước xe rồi đanh giọng mà nói: “Còn không lên à?”. Nghe thấy thế, Mộc Tương Tương kéo cửa sau nhưng lại không mở ra được. Cô ngạc nhiên nhìn ‘Mộ Gia Thần’. Mộ Đình Hy nhíu mày, vẻ mất kiên nhẫn thoáng hiện lên trong mắt anh: “Đồ ngốc, cô còn muốn tôi làm tài xế cho cô hả?”. Cô chỉ không muốn ngồi bên cạnh anh ta mà thôi! Nhưng anh ta đã nói như thế, cô chỉ đành mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Mộc Tương Tương vẫn luôn cảm thấy việc ‘Mộ Gia Thần’ đến nhà họ Mộc trong ngày hôm nay cứ là lạ làm sao. “Mộ Đình Hy kêu anh đến đón tôi thật ư?”, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết anh ta đến nhà họ Mộc vì mục đích gì. Mộ Đình Hy nhìn thẳng về phía trước, giọng nói của anh lạnh nhạt: “Chứ chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi muốn đến à?”. “Ừm”, thế thì tốt.