Sáng sớm hôm sau. Mộc Tương Tương đang tựa vào đầu giường, khi cô tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng. Tối qua Mộ Đình Hy không về. Trong lòng cô chợt thả lỏng, nhưng cũng có chút nặng nề. Loại cảm giác này giống như có một thanh đao đang treo lơ lửng trên đầu mãi không chịu rơi xuống, khiến cho cô cảm thấy nơm nớp lo sợ. ….. Mộc Tương Tương rửa mặt xong thì đi xuống tầng dưới, lập tức có vệ sĩ đi đến dẫn cô vào phòng ăn. Phòng ăn và nhà bếp ở gần đó, lúc cô đi vào thì vừa khéo trông thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đang bưng đồ ăn đi ra từ nhà bếp. Sau khi nhận ra người đàn ông đó là “Mộ Gia Thần” thì cô lập tức quay người định rời đi, nhưng không ngờ người đàn ông đó đã lên tiếng: “Chị dâu, buổi sáng tốt lành!”. Giọng nói của anh rất trầm ấm êm tai, nhưng lại ẩn chứa vẻ khiêu khích. Vệ sĩ đứng một bên khẽ run rẩy, cậu chủ và cô chủ chơi trò đóng vai đấy à? Mộc Tương Tương thấy anh thì rất phản cảm, không hiểu sao một đứa em họ như anh lại ở lì trong nhà của anh họ làm gì chứ? “Chào buổi sáng!”, cô đẩy mắt kính, sau đó thì quay sang nhìn vệ sĩ đứng phía sau: “Cậu chủ của các anh không có nhà sao?”. Vệ sĩ vô cùng cẩn thận nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Mộ Đình Hy, gã đành trợn mắt nói dối đến cùng: “Gần đây cơ thể cậu chủ có chút khó chịu, nên đang ở trong bệnh viện”. Nhìn bề ngoài thì Mộc Tương Tương có hơi ngốc nghếch, nhưng đó là bởi vì bị Tiêu Sở Hà bắt cô không được cướp đi danh tiếng của anh trai và chị gái, vì thế cô mới che giấu năng lực của bản thân. Gã vệ sĩ kia nói dối vụng về như thế, tất nhiên sẽ không thoát khỏi mắt cô. Nhưng cô vẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ồ, vậy tôi có thể đi thăm anh ấy không?”. “Thời gian gần đây thì không tiện cho lắm!”, vệ sĩ tiếp tục nói dối. Xem ra Mộ Đình Hy kia không thích cô lắm, vậy
nên mới không muốn gặp cô. Mộ Đình Hy đặt bữa sáng lên trên bàn, giọng nói anh thản nhiên: “Mau ăn sáng đi!”. Lúc Mộc Tương Tương đi xuống đã phát hiện ra trong biệt thự này không có người giúp việc, vậy nên…bữa sáng này là anh làm sao? “Sao vậy, sợ tôi bỏ thuốc sao?”, Mộ Đình Hy nghiêng người lại gần cô, đôi mắt anh sâu hun hút, khi nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi. Mộc Tương Tương theo phản xạ lùi về phía sau nửa bước: “Cảm ơn bữa sáng của anh, nhưng mà do tôi không đói bụng thôi”. Cô nói xong thì vội vàng quay người rời khỏi. Trong phòng khách cô bắt gặp gã vệ sĩ tối qua đi đón mình: “Phiền anh đưa tôi xuống núi được không? Tôi muốn về nhà họ Mộc lấy chút đồ”. Ngày hôm qua cô chẳng cầm thứ gì đi cả, phải quay về lấy quần áo với mấy thứ linh tinh khác nữa. Lúc đến đây cô đã để ý, biệt thự này được xây dựng ở sườn núi, không có xe mà muốn đi xuống núi thì quả thật rất xa. Người vệ sĩ đó không trả lời cô ngay, gã nhìn về phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy “Mộ Gia Thần” không biết từng lúc nào cũng đi ra theo. Anh đút hai tay vào trong túi quần Âu, sau đó chậm rãi đi đến: “Chị dâu muốn về nhà lấy đồ sao? Để tôi đưa đi là được rồi, cần gì phải phiền người khác chứ?”. Anh vừa nói xong thì hai tay đã giơ lên giữ lấy vai cô. Mộc Tương Tương chán ghét hất tay anh t ra: “Không cần!”. Cô không thể hiểu được. Rõ ràng hôm qua người đàn ông này còn luôn miệng nói cô xấu mà, sao hôm nay lại quấn lấy cô thế này. “Cô chủ, để cậu…cậu chủ nhỏ đưa cô đi đi”, vệ sĩ đang đứng một bên kịp thời lên tiếng. …. Cuối cùng vẫn là “Mộ Gia Thần” đưa cô về nhà họ Mộc. Bởi vì anh tựa người lên vai cô rồi nói một câu: “Da chị dâu cũng không tệ …” Cô sợ anh sẽ tiếp tục làm ra mấy chuyện khác người, vậy nên đành theo anh lên xe. Trong xe vô cùng yên tĩnh, Mộc Tương Tương vô cùng chuyên tâm nắm lấy dây an toàn, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, ngay cả khóe mắt cũng không nhìn về phía “Mộ Gia Thần”. Mộ Đình Hy nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt màu đen lóe lên sự hứng thú. Cô vợ mới này đúng là hơi xấu xí một chút, nhưng mà lại rất ngay thẳng thật thà. Hôm qua ban đầu anh chỉ nghĩ trêu chọc cô một chút thôi, nhưng phản ứng của cô lại quá thú vị, nên anh mới muốn tiếp tục trò chơi này.