Chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Mộc. Mộc Tương Tương định tháo dây an toàn ra thì Mộ Đình Hy đang ngồi một bên bỗng nghiêng người sang, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng ấn một cái lên khóa dây an toàn, tiếng cạch vang lên, dây an toàn lỏng ra. Khuôn mặt đẹp trai của anh gần sát lại, cho dù Mộc Tương Tương không có tình cảm đặc biệt với anh thì cũng không tránh khỏi mặt đỏ tim đập. Đôi mắt bình thản của cô bỗng xuất hiện vẻ bối rối. Người đàn ông này chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng đủ khiến cho tất cả đám đàn bà con gái rung động rồi. Thế những nghĩ đến mấy hành động tồi tệ của anh vào ngày hôm qua thì vẻ mặt của Mộc Tương Tương lập tức khôi phục vẻ tự nhiên. Chẳng qua chỉ là cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng thèm muốn chị dâu mà thôi, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ. Cô ngẩng đầu rồi đẩy mắt kính lên, trên mặt xuất hiện ngốc nghếch, đôi mắt sáng trong lộ ra vẻ ngốc ngếch: “Tôi muốn xuống xe”. Đôi mắt Mộ Đình Hy hơi co lại, khí thế trên người anh tỏa ra bốn phía, khắp người tràn ngập hơi thở nguy hiểm. Mộc Tương Tương nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của anh, cô đang định mở cửa xuống xe thì một cánh tay khác đã nhanh chóng giữ lấy cánh tay đang muốn mở cửa xe của cô. Cơ thể to lớn của anh khẽ di chuyển, cánh tay anh vắt ngang qua vai cô, nếu như nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ giống như anh đang ôm cô vào lòng. Anh nhìn xuyên qua mắt kính của cô, anh nhìn chằm chằm vào con ngươi trong trẻo của cô gái trước mặt rồi hỏi sâu xa: “Tôi có ý tốt đưa chị dâu về, chằng lẽ chị dâu không làm gì để cảm ơn tôi sao?”. Cô cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút sợ hãi, cô ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”. Đám người nhà họ Mộc kia nhìn thấy dáng vẻ này thì cũng chán nản cô, chỉ mong “Mộ Gia Thần” cũng sẽ cảm thấy như thế. Mộ Đình Hy nhìn cánh môi màu hồng phớt đang nhếch lên của cô thì vẻ mặt trở nên thâm sâu: “Nói suông như vậy thì không thành ý gì cả, tôi không còn cách nào khác, đành tự
mình lấy quà cảm ơn thôi”. Rõ ràng da mặt hơi xỉn màu nhưng không ngờ đôi môi lại hồng hào căng mọng như thế, khiến cho anh muốn nếm thử. Nếu đã là vợ danh chính ngôn thuận của anh, thì anh cần gì phải nhẫn nại chứ? Sau khi suy nghĩ một lát thì anh lập tức cúi người xuống hôn cô. Mộc Tương Tương xảm thấy có một thứ mềm mại phủ lên môi mình. Cô sững sờ nhìn gương mặt đang phóng đại trước mặt, cô muốn đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng lại phát hiện hai tay mình đã bị anh siết chặt từ lúc nào. Mộ Đình Hy rất hài lòng với phản ứng của cô. Anh đưa một tay ra gỡ mắt kính của cô xuống, đôi mắt trong trẻo sáng ngời xuất hiện. Dáng vẻ thế này trông thuận mắt hơn nhiều. Mộc Tương Tương tức giận đến mức hai gò má đỏ bừng. Người đàn ông này hành động vô cùng quá đáng, dám ở trước cổng nhà họ Mộc sàm sỡ cô! Nụ hôn kết thúc, anh chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô, giọng nói của anh mang theo mệnh lệnh: “Sau này không cho phép đeo kính nữa! Không nghe lời thì hễ nhìn thấy tôi sẽ hôn cô một cái”. Vừa ấm lại vừa ngọt, có cơ hội thì phải thử lại lần nữa. Khi nói nửa câu phía sau thì anh cố ý hạ thấp giọng nhấn mạnh. Đôi mắt sáng ngời của anh không hề kiêng kị nhìn khắp người cô. Giống như một loài dã thú hung tợn đang quan sát lãnh địa của mình, đôi mắt tràn đầy tính chiếm hữu. Mộc Tương Tương đang định mắng anh là đồ vô liêm sỉ thì giọng nói của một người phụ nữ truyền tới phá vỡ vẻ yên tĩnh trong xe. “Tương Tương?”. Mộc Tương Tương nghe thấy thế thì vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, cửa sổ xe đã hạ xuống một nửa. Tiêu Sở Hà khiếp sợ trừng mắt, bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Sao con lại ở đây?”. Mộc Tương Tương nắm chặt tay, trong mắt cô hiện lên vẻ bối rối. Mới ngày đầu kết hôn đã bị mẹ mình nhìn thấy cảnh này ngay trước cửa nhà…. Cuối cùng Tiêu Sở Hà vẫn để ý tới thể diện, bà ta nhìn xung quanh thấy không có người thì nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Xuống đây!”. Mộc Tương Tương mở cửa xe đi xuống. Cô vừa bước xuống thì Tiêu Sở Hà đã kéo tay cô lôi vào biệt thự. Nhưng không ngờ ngay lúc này Mộ Đình Hy vốn đang ngồi trong xe bỗng nhiên thò đầu ra ngoài của sổ, anh xấu xa dùng đầu ngón tay vuốt ve môi rồi hờ hững nói: “Chị dâu, tôi chờ cô!”.