Hạ Diệp Chi gặp “Mạc Gia Thành” nói chuyện một bộ đàng hàng đứng đắng như vậy, không có chút nào giống đang nói dối cả, cả trái tim cô như nhảy lên.
Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô không có một chút ấn tượng nào, cô thì bị chuốc thuốc, có khả năng đã phát sinh chuyện gì với anh ta mất rồi…
Trong đầu Hạ Diệp Chi một mảnh trống rỗng, đột nhiên nghĩ đến Mạc Đình Kiên.
Cô không thể ở lại trong phòng “Mạc Gia Thành”, nếu để cho Mạc Đình Kiên biết đươc…
Mặt mày cô trắng bệch, liền vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Mạc Đình Kiên đè trở về.
“Hôm qua chị dâu đã mệt lả rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn gì thì tôi sẽ bảo người nấu cho.” Tay Mạc Đình Kiên tì vào vai cô không dùng sức gì cho cam, nhưng cô cũng không động đậy được tí nào.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện tối qua cô có khả năng đã làm chuyện ấy cùng “Mạc Gia Thành”, cảm giác xấu hổ bao phủ cả người, cô giận đến run rẩy: “Đồ vô sỉ!”
“Đây mà gọi là vô sỉ sao? Vậy…làm như vậy thì sao?” Anh nói xong bàn tay đang đè lại vai cô lại dùng sức một tí, rồi đẩy cô xuống giường, cơ thể cao lớn che phủ lên trên, cúi đầu chuẩn xác in lên môi cô.
Hạ Diệp Chi không kịp đề phòng liền bị hôn, cả người đều sững sờ, khiến Mạc Đình Kiên có cơ hội ghì cô lại.
Anh nắm chặt cổ tay cô, ngậm lấy đôi môi cô mà công thành đoạt đất, hôn một cách bá đạo mà hăng say.
Kinh nghiệm hôn môi duy nhất mà Hạ Diệp Chi có cũng đến từ người đàn ông này, nhưng mấy lần trước đây anh không hôn sâu như thế, hơi thở mát lạnh từ người đàn ông bao trùm lấy cô, khiến cô không có lỗ hổng nào để từ chối.
Cái hôn kết thúc, Mạc Đình Kiên vẫn chưa thỏa mãn lại hôn hai cái trên môi cô rồi mới ngồi dậy.
Hạ Diệp Chi nằm ngửa trên giường, đôi mắt xinh đẹp trong suốt bịt đầy hơi nước, mặt mày đỏ ửng, hô hấp thở nhẹ, một bộ dáng ôn nhu mềm mại mặc người chà đạp.
Hô hấp Mạc Đình Kiên vốn đã ổn định giờ lại hít sâu thêm mấy cái, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Tôi còn có thể vô sỉ hơn nữa, em có muốn thử hay không?”
Hạ Diệp Chi nghe câu này của anh liền tỉnh táo lại, đôi mắt khôi phục trấn tĩnh, giương mắt đã thấy khuôn mặt anh sát trước mặt mình, cô kiềm nén tức giận trong lòng, hung hăng vươn tay vung về phía anh.
Nhưng mà, bàn tay cô lại bị Mạc Đình Kiên nhanh tay chặn lại.
Mạc Đình Kiên nhếch môi, nụ cười sâu cầm tay cô đưa đến môi mình, in một nụ hôn xuống lòng bàn tay mềm mại của cô: “Tôi chỉ thích người phụ nữ nhanh tay nhanh chân như chị dâu thôi.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Người đàn ông này thật vô sỉ không có giới hạn mà!
Cô không rút tay về được, bị người ta giữ chặt chỉ đành kìm nén cơn giận nói: “Tôi là chị dâu nhà anh!”
Mạc Đình Kiên dường như không nhận ra giọng nói cô tràn đầy tức giận mà cười càng sâu: “Anh họ đã xuất ngoại rồi, không đến mười ngày nửa tháng sẽ không quay lại đây, khoảng thời gian này sẽ không có ai đến biệt thư làm phiền chúng ta đâu, có phải rất kích thích hay không?”
Kích thích cái đầu anh!
Cô cũng không muốn chơi cái gì yêu đương ngược luyến với chú em chồng đâu!
Mạc Đình Kiên thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém đi, cũng không muốn đùa giỡn cô nữa, đứng dậy liền thu lại ý cười, chăm chú hỏi cô: “Muốn ăn gì, tôi bảo người đi nấu cho.”
Sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh lùng: “không muốn ăn gì cả.”
Cô chỉ hi vọng anh lập tức ra ngoài!
Mạc Đình Kiên thờ ơ đối với thái độ lạnh lùng của cô, tự nói: “nấu cháo vậy, xào chút rau.”
Anh bước ra ngoài, Hạ Diệp Chi liền nhảy xuống giường bước đến nhà vệ sinh.
Cô phải xác định lại, cô và “Mạc Gia Thành” có thật sự làm việc đó hay chưa.
Việc eo đau lưng mỏi rất bình thường, nhưng cái nào đó bộ vị của cô cũng không có cảm giác khó chịu gì.
“Mạc Gia Thành” dù không phải là người tốt gì, nhưng cô không tin anh lại là loại người sẽ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn như vậy.
Cô khóa trái của phòng vệ sinh, kiểm tra cơ thể mình, phát hiện trên người cũng không có dấu vết gì, nhảy vài cái cũng không cảm nhận được chỗ đó khó chịu chút nào.
Cô biết ngay, “Mạc Gia Thành” lừa cô.
Thật là ngây thơ mà, một