Hạ Diệp Chi vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía “Mạc Gia Thành”: “Anh mua hả?”
“Đừng có mơ, là anh họ mua cho cô đó.” Mạc Đình Kiên lườm cô một cái rồi tiếp tục dùng bữa.
Hạ Diệp Chi: “…” nói cứ như cô rất muốn “Mạc Gia Thành” mua đồ cho mình vậy.
Nếu là của Mạc Đình Kiên mua thì cô liền nhận vậy.
Hạ Diệp Chi phát hiện bên cạnh điện thoại còn có một chiếc sim, là số điện thoại cô sử dụng trước đây.
Có liền bỏ sim vào máy rồi gọi điện cho Thẩm Lệ.
Chuông chờ mới vang một tiếng thì điện thoại đã nối.
Giọng nói của Thẩm Lệ vô cùng lo lắng: “Diệp Chi, cậu có sao không hả? Vẫn ổn chứ?”
“Mình không sao, cậu đã quay lại đoàn làm phim rồi chứ?” Thẩm Lệ trước đây nói qua, hôm nay cô ấy sẽ trở lại đoàn làm phim.
“Cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, mình còn về đoàn phim làm gì nữa, bây giờ mình ra cửa, chúng ta gặp mặt một chút đã.” Đầu máy bên chỗ Thẩm Lệ đã vang lên tiếng xột xoạt thu dọn đồ đạc rồi.
Hạ Diệp Chi cũng muốn nói với Thẩm Lệ chuyện xảy ra hôm qua, liền đáp ứng: “Ừm, mình đang dùng cơm, chờ một lát sẽ ra ngoài…”
“Ra gì mà ra, mình tới tìm cậu.” Thẩm Lệ ngắt lời cô, nói xong liền cúp điện thoại.
Cô để điện thoại xuống, vừa ngước mắt liền nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang chậm rãi dùng bữa.
Trước mặt cô, anh luôn thể hiện ra sự phách lối và không kiêng kị gì của bản thân mình, nhưng hành động của anh lại tương phản thể hiện ra sự trầm ổn và cẩn thận.
“Chuyện tối qua…” Hạ Diệp Chi ngừng một chút mới nói: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn việc gì?” Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen như mực tràn ra ý cười không dễ phát giác ra: “Cám ơn tôi vì lúc mấu chốt đã đẩy cô ra?”
Hạ Diệp Chi mới kịp phản ứng hiểu ra lời anh nói, vẻ mặt liền lập tức đỏ ửng: “Anh có thể nói chuyện đứng đắn hơn được không!”
Chút lòng biết ơn hiếm hoi dành cho anh liền biến mất sạch sẽ.
Mạc Đình Kiên đã ăn cháo xong, vừa lấy khăn lau tay, vừa nói: “tùy tiện cám ơn như vậy, không có chút thành ý gì.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ lại, cũng thấy thật sự hơi không thành ý: “Vậy tôi mời anh ăn bữa cơm?”
“Ăn cơm? Được thôi, vậy đến club lần trước tôi dẫn em đi vậy.” Giọng điệu Mạc Đình Kiên vô cùng chân thành.
Club lần trước…
Hạ Diệp Chi mím môi, nếu cô không nhớ sai, club đó là club giải trí cao cấp nhất của thành phố Hà Dương, lấy thân phận lính mới vừa tốt nghiệp của cô, đừng nói còn chưa tìm được việc, cho dù có việc thì dựa theo tiêu chuẩn công tử của “Mạc Gia Thành” mà đến đó đãi một bàn, ít nhất phải dùng hết tiền lương nửa năm.
Cô hoài nghi “Mạc Gia Thành” đang cố ý.
Hạ Diệp Chi thẳng thắng nói: “đổi nơi khác đi, chỗ đó ăn không nổi đâu.”
“Mạc Gia Thành” ngạc nhiên nhìn cô: “Anh họ không đưa thẻ cho cô sao?”
“Tại sao anh ta phải đưa thẻ cho tôi chứ!” Hạ Diệp Chi cảm thấy cái người “Mạc Gia Thành” này lúc nào cũng tỏ ra quái gở.
Một khắc sau, “Mạc Gia Thành” lại lấy ra một tấm thẻ đen từ sau lưng vứt đến trước mặt cô: “Anh họ đưa cho tôi đó, cô dùng thẻ này mà cà thẻ.”
Hạ Diệp Chi không lấy tấm thẻ đen, mà hâm mộ nói: “Mạc Đình Kiên đối xử thật là tốt với anh đó.”
Xưa nay Mạc Đình Kiên không lộ diện trước mặt người khác, nghe đồn tính tình anh ta tàn bạo mà lại cực đoan, nhưng anh ta lại cho “Mạc Gia Thành” ở biệt thự của mình, còn đưa thẻ cho “Mạc Gia Thành” dùng nữa.
Còn giữa cô và Hạ Hương Thảo lại giống như kẻ thù.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhìn sâu cô một lúc: “chỉ cần cô bằng lòng ‘bỏ công sức’, không biết chừng anh ấy sẽ đối xử với cô tốt hơn cả tôi nữa ấy chứ.”
Ba chữ “Bỏ công sức? Được anh cố ý nhấn mạnh.
Tên đàn ông vô sỉ kiêu ngạo!
Hạ Diệp Chi không để ý đến anh nữa, cuối đầu ăn hai miếng cháo, rồi thu lại tấm thẻ đen nọ.
Dùng tiền của Mạc Đình Kiên, mời “Mạc Gia Thành” dùng cơm, không phải là chuyện gì xấu cả.
Vốn dĩ cô muốn chân thành cảm ơn “Mạc Gia Thành”,