Mộc Tương Tương nhìn chằm chằm Tiêu Sở Hà, ánh mắt lạnh như băng: “Xin lỗi? Không thể”. Trong trí nhớ của Tiêu Sở Hà, khi còn nhỏ đứa con gái này rất thông minh xinh đẹp, nhưng càng lớn lại càng vừa xấu vừa ngốc. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy Mộc Tương Tương lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy, không ngờ bà ta lại bị ánh mắt ấy nhìn đến cả người rét run. Bà ta nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhỏ giọng nói với Mộc Uyển Kỳ: “Uyển Kỳ, hôm nay chúng ta bỏ qua đi, lỡ như ép nó…”. Tuy rằng Mộc Uyển Kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cho qua. Lỡ như Mộc Tương Tương thật sự điên lên làm ra chuyện gì đó khác người, khiến nhà họ Mộ tức giận trút giận lên nhà họ Mộc, vậy còn đâu cuộc sống cành vàng lá ngọc của cô ta nữa? Mộc Tương Tương thấy hai người bị lời của mình dọa sợ, cô xoay người lên lầu, vào phòng thu dọn đồ đạc của mình . Cô sống ở nhà họ Mộc hai mươi năm, nhưng đồ đạc ít ỏi giống như một kẻ ăn nhờ ở đậu. Khi xách hành lý xuống lầu, phòng khách đã không còn một bóng người. Mộc Tương Tương đứng chần chừ một lát, sau đó đi vòng ra cửa sau, ra khỏi biệt thự nhà họ Mộc. Tuy rằng không biết vì sao “em họ” của Mộ Đình Hy lại có hứng thú với mình, nhưng cô biết, cách xa anh ta một chút chắc chắn không sai. … Mộ Đình Hy đợi ở trước cửa biệt thự nhà họ Mộc rất lâu mà vẫn chưa thấy Mộc Tương Tương đi ra, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nghĩ đến thông tin đọc được trong tư liệu ngày hôm qua, anh hơi nhíu mày. Không phải người phụ nữ xấu xí kia bị người nhà họ Mộc bắt nạt chứ? Vừa nghĩ tới đây, anh không khỏi sờ lên một bên mặt bị cô đánh của mình, hừ lạnh một tiếng, cô ấy không giống người dễ bị người ta bắt nạt. “Anh à, anh có muốn vào ngồi một lát hay không?”. Giọng nữ êm ái truyền đến, Mộ Đình Hy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đứng ở bên cạnh xe. Khi Mộc Uyển Kỳ thấy khuôn mặt chính diện của anh, cô ta không khỏi ngẩn ngơ. Trước đó cô ta đứng trên lầu thấy Mộc Tương Tương tình chàng ý thiếp với một người đàn ông ở trong xe, nhưng không ngờ người đàn ông này lại đẹp trai, có khí chất như vậy. Sao người đàn ông xuất sắc như vậy lại vừa ý Mộc Tương Tương, đồ nhà quê vừa ngu vừa
xấu kia chứ? Xem ra, cô ta đã không sai khi quyết định đi ra thử vận may. Mấy suy nghĩ này của cô ta sao có thể gạt được ánh mắt của Mộ Đình Hy. Anh cười lạnh một tiếng: “Cô là ai?”. “Tôi là chị của Tương Tương, tên là Mộc Uyển Kỳ”, cô ta không hề e ngại thái độ lạnh nhạt của Mộ Đình Hy. “Mộc Uyển Kỳ?”. Mộ Đình Hy bỗng nhớ ra, nhà họ Mộc có hai cô con gái, ngoài Mộc Tương Tương ra, còn một người khác chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh. Với ánh mắt của người bình thường, cô ta đúng là xinh đẹp như hoa. Nhưng trong mắt anh, anh lại cảm thấy dáng vẻ xấu xí của Mộc Tương Tương kia vừa mắt hơn. Anh không có kiên nhẫn nhiều lời với cô ta, chỉ dùng vẻ mặt vô cảm hỏi: “Mộc Tương Tương đâu?”. “Nó… chắc nó còn đang thu dọn đồ ở trong phòng, nó bảo tôi xuống lầu mời anh vào nhà ngồi một lát”, Mộc Uyển Kỳ không muốn bỏ qua cơ hội này. Người có quan hệ họ hàng với nhà họ Mộ, gia cảnh sẽ không kém, huống chi trông còn đẹp trai như vậy. Mộ Đình Hy nhìn thấu tâm tư của cô ta, không khỏi cười lạnh, Mộc Tương Tương sẽ mời anh vào nhà ngồi sao? Lúc này sợ rằng đã lén trốn đi rồi! Anh thậm chí không thèm nhìn Mộc Uyển Kỳ thêm một cái, hạ cửa kính xe xuống, trực tiếp lái xe rời đi. Mộc Uyển Kỳ chưa bao giờ bị một người đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất thời cô ta giận đến xanh mặt. … Mộc Tương Tương quay trở lại căn phòng nhỏ cô thuê. Sau khi vào đại học, cô vẫn luôn ở trong trường, sau này tốt nghiệp và đi thực tập, cô liền thuê nhà ở bên ngoài. Nếu không phải bởi vì gần đây Tiêu Sở Hà ép cô gả vào nhà họ Mộ, nên vẫn luôn nhốt cô ở trong nhà, thì cô cũng không muốn bước vào nhà họ Mộc một bước. Dù sao Mộ Đình Hy cũng không ở biệt thự, anh ta lại không muốn gặp cô, cô có trở về đó hay không thì có vấn đề gì chứ? Sau khi sắp xếp lại đồ đạc xong thì đã là buổi chiều, cô định ra ngoài mua ít đồ. Cô ở trong một khu ổ chuột nổi tiếng ở thành phố Hỗ Dương, giao thông rất bất tiện, vàng thau lẫn lộn. Vừa mới quẹo vào một ngõ nhỏ, cô đã nghe thấy một tiếng “Pằng” rất lớn vang lên. Hình như là… tiếng súng? Cô ngẩng đầu, thấy một chiếc xe van màu trắng ở trước mặt giống như một con chó hoang nổi điên, đang mất khống chế lao về phía cô. Cô vội vàng tránh sang một bên, khi chiếc xe lướt qua cô, cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ trong xe. Anh ta ôm lấy đầu, vừa vặn lăn đến bên chân Mộc Tương Tương. Cô đang định lùi lại phía sau thì người đàn ông đột nhiên bật dậy, ấn một thứ lạnh lẽo vào thái dương cô. Giọng nói dễ nghe của người đàn ông có phần quen thuộc: “Đưa tôi đi, nhanh lên”. Khi Mộc Tương Tương ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô vô thức hô lớn: “Mộc Gia Thần!”.