Mộ Đình Hy cũng không ngờ sẽ gặp Mộ Tương Tương ở đây. Anh đuổi theo người kia tới đây, không ngờ lại bị tập kích. Nơi này nhà cửa san sát, địa hình phức tạp, anh thật sự không phân rõ được phương hướng, nên vốn định uy hiếp một người đưa anh rời đi, không ngờ lại gặp được Mộc Tương Tương. Không biết vì sao khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Mộc Tương Tương, trong lòng anh lại có một cảm giác tin cậy không thể giải thích được. Anh cất súng đi, ánh mắt u tối nhìn cô đăm đăm, cất giọng vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Cô ở đây làm gì?”. “Tôi sống ở đây”, Mộc Tương Tương bị khẩu súng trong tay anh dọa sợ, ngoan ngoãn nói thật. Ánh mắt Mộ Đình Hy thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ba nhà họ Mộc lại sống ở nơi như thế này sao? Nhưng thoáng chốc anh đã lấy lại sự tự nhiên, ra lệnh: “Đưa tôi về chỗ ở của cô đi”. “Không được”, bảo cô đưa người đàn ông này về nơi cô sống, vậy còn không bằng cho cô một viên đạn cho nhanh gọn. “Ha”, Mộ Đình Hy đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, nên cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ: “Muốn tôi nói với anh họ cô quyến rũ tôi sao?”. Lại uy hiếp cô! Mộc Tương Tương nắm chặt đôi tay, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, nhưng lại không biết phải làm sao với người đàn ông không biết xấu hổ này. Cuối cùng, cô xoay người dẫn đường: “Anh đi theo tôi”. Thời gian hai người nói chuyện thật ra cũng chưa đầy nửa phút. Hai người vừa đi, hai người đàn ông mặc đồ đen liền đuổi theo. Mộ Đình Hy nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác kéo Mộc Tương Tương tránh vào một con hẻm khác, sau đó tùy tiện trốn vào một căn phòng. Chờ tới khi hai người kia đi rồi, anh mới kéo Mộc Tương Tương đi ra. Mộc Tương Tương trong lòng căng thẳng muốn chết, cô không biết “Mộ Gia Thần” chọc vào ai, nhưng cũng biết bây giờ không phải
là lúc hỏi nhiều. … Hai người vội vàng trở về căn phòng nhỏ của Mộc Tương Tương. Mộc Tương Tương đứng ở cửa nhìn xung quanh như kẻ trộm, sau đó mới vào phòng. “Anh rốt cuộc…”. Cô đóng cửa lại, xoay người đang muốn hỏi “Mộ Gia Thần” chọc vào ai, mấy chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, đã thấy thân hình cao lớn của anh ngã xuống. “Anh làm sao vậy?”, Mộc Tương Tương biến sắc, vội vàng đi tới đỡ anh. Nhưng Mộ Đình Hy rất cao lớn, cơ thể cơ bắp rắn chắc, cô tay chân nhỏ bé, chẳng những không nâng anh dậy nổi mà tay cô còn dính đầy máu. Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt của “Mộ Gia Thần” đã trắng bệch như tờ giấy. Bởi vì anh mặc đồ màu đen, cho nên quần áo nhuốm máu cũng không thể nhìn ra được. Mộ Đình Hy nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt lấy cô, môi mỏng hơi cong lên: “Sợ gì chứ? Yên tâm, tôi chết rồi bọn họ nhất định sẽ để cô chôn cùng tôi”. Giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt, khó có thể phân biệt đây là lời vui đùa hay là nghiêm túc. Mộc Tương Tương cũng không còn lòng dạ nào nghe mấy lời này của anh, cô nghĩ tới trước đó đã nghe thấy tiếng súng, xụ mặt nói: “Anh buông tay ra, tôi đi lấy di động gọi xe cứu thương cho anh!”. Anh bỗng nhiên sầm mặt, giọng cũng lạnh đi: “Không được gọi xe cứu thương”. Mộc Tương Tương cảm thấy anh tăng thêm sức nắm tay mình, tay cô bị anh nắm đau, khuôn mặt lạnh lùng khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực, nên cô không dám phản bác. Cô thử dò hỏi: “Vậy… tôi băng bó vết thương cho anh nhé?”. Mộ Đình Hy trực tiếp ngó lơ lời cô nói, thấp giọng ra lệnh: “Dao, bật lửa, nến, băng vải, khăn lông”. Mộc Tương Tương hiểu ra anh muốn tự mình lấy viên đạn ra. Cô sợ tới mức không ngừng lắc đầu: “Không được, anh không thể tự lấy viên đạn ra, sẽ xảy ra án mạng đấy”. “Ai nói tôi muốn tự lấy?”, Mộ Đình Hy nhìn cô, đôi mắt sâu như màn đêm, phảng phất như xoáy nước đen thẳm, một cái liếc nhìn cũng có thể hút người ta vào đó. Ngay khi Mộc Tương Tương thiếu chút nữa bị đôi mắt đen thẳm ấy hút vào, cô lại nghe thấy anh yếu ớt nói: “Cô lấy giúp tôi”.