Trở về biệt thự, Hạ Diệp Chi lên mạng xem trước, xem có bùng nổ chủ để hoặc tin tức gì liên quan đến cô không.
Cô lướt một lúc cũng không thấy gì, liền vào bếp nấu cơm.
Lúc ăn cơm tối, Mạc Đình Kiên vẫn như trước không chịu lộ mặt, “Mạc Gia Thành” cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Giờ cô mới phát hiện, hình như Mạc Đình Kiên ở nhà, “Mạc Gia Thành” sẽ rất bận, thường không ở nhà ăn cơm.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, thấy bản thân bị “Mạc Gia Thành” chèn ép đến ngốc rồi, anh ta không ở nhà, cô lại còn cảm thấy không quen.
Ngày hôm sau.
Thời Dũng đúng giờ lái xe đến trước cửa đưa cô đến Hạ thị.
Lúc trở về, từ xa Thời Dũng đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự.
Anh dừng xe, hỏi bảo vệ trước cửa: “Có người tới tìm cậu chủ?”
Bảo vệ gật đầu nói: “Vị phu nhân đó nói mình là mẹ của cô chủ”.
Vì tình hình của Mạc Đình Kiên rất đặc biệt, biệt thự nhiều năm nay đã có nhiều bảo vệ, mấy năm nay anh ấy vẫn không xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, thế nên hành tung bí mật, không có bạn trên danh nghĩa, người đến tìm anh rất ít.
Mà dù có người đến, cũng không dễ để có thể nhìn được anh.
Thời Dũng nghe vậy, nhấc chân bước vào, đã nhìn thấy Tiêu Thanh Hà đang ngồi trên sofa.
Anh đã giúp Mạc Đình Kiên điều tra, nên cũng coi như biết Tiêu Thanh Hà.
Có điều, vị Hạ phu nhân này nhìn thùy mị hơn trong ảnh, có thể nhìn ra hồi trẻ vô cùng xinh đẹp.
Anh gọi một bảo vệ đến, nói: “Trước tiên mang trà lên cho bà Hạ.”
Anh nói xong, liền lên phòng làm việc tìm Mạc Đình Kiên.
Hai ngày này, Mạc Đình Kiên đều để Thời Dũng đưa Hạ Diệp Chi đi làm trước, rồi mình mới đến Thịnh Hải, lúc này vẫn đang ở trong phòng làm việc.
Thời Dũng đẩy cửa bước vào, kính cẩn thông báo: “Cậu chủ, Hạ phu nhân tới rồi.”
“Hạ phu nhân nào?”Mạc Đình Kiên chẳng ngẩng đầu lên, rõ là chẳng kịp phản ứng xem “Hạ phu nhân” là người nào.
“Là mẹ của cô chủ.”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ, đại khái đoán xem mục đích Tiêu Thanh Hà đến tìm anh là gì.
Đáy mắt lóe lên một tia hứng thú: “Để bà ấy lên.”
……
Tiêu Thanh Hà lên phòng làm việc của Mạc Đình Kiên, lại phát hiện anh ngồi hướng lưng về phía mình, hoàn toàn không lộ mặt.
Thời Dũng ở bên cạnh mở miệng: “Hạ phu nhân có việc gì mời nói.”
Tiêu Thanh Hà hơi nắm góc áo, hổ thẹn mà nói: “Cậu Mạc, hôm nay tôi tới, là muốn thay con gái tôi gửi lời xin lỗi cậu.”
Bà ta nói xong, muốn nhìn xem Mạc Đình Kiên có phản ứng gì, thì nhận ra anh không hề lên tiếng, bà ta lại nói tiếp: “Là tôi không dạy Diệp Chi tốt, để nó làm chuyện có lỗi với cậu, nó vốn là thay chị gái để gả vào nhà họ Mạc, gia đình cậu không truy cứu đã rất rộng lượng rồi, không ngờ nó đã không cảm kích, lại còn nhân lúc cậu không ở nhà, dụ dỗ em họ của cậu ra ngoài làm ra loại chuyện như vậy……”
Chưa nói Mạc Đình Kiên có cảm nghĩ gì, mặt Thời Dũng đã đen xì, chết lặng.
Cô chủ với cậu chủ dạo này không phải vẫn đang tốt sao? Có chuyện gì vậy?
Làm gì có bà mẹ ruột nào chạy đến trước mặt con rể tự trình bày cho con mình?
Mạc Đình Kiên lúc trước đã biết được quan hệ gia đình nhà họ Hạ rất phức tạp, Tiêu Thanh Hà không yêu thương Hạ Diệp Chi, tâm trí đặt hết lên hai cha con Hạ Hương Thảo, hôm nay xem như đã được thật sự lĩnh hội rồi.
Anh đang muốn mở miệng nói, cửa phòng bỗng bị một người mạnh mẽ đẩy ra, đập vào tường, tạo ra tiếng “ầm” rất lớn.
Mạc Đình Kiên nghe âm thanh này, mặt căng ra, không cần quay đầu cũng đoán ra được là ai.
Tiêu Thanh Hà và Thời Dũng nghe vậy quay đầu, đã thấy Hạ Diệp Chi rõ ràng đang đi làm ở công ty lại quay về, mặt lạnh lùng như