Mạc Đình Kiên không lại lên tiếng nữa.
Hạ Diệp Chi mặt mang trào phúng nhìn Tiêu Thanh Hà, quay người liền đi.
Tiêu Thanh Hà vẫn không hiểu tột cùng là chuyện gì xảy ra, thì Thời Dũng đã đến trước mặt bà ta: “Bà Hạ, mời . . .”
Thời Dũng hơi cúi đầu, giơ tay lên tư thế “Mời”, rõ ràng là đuổi Tiêu Thanh Hà đi.
Tiêu Thanh Hà trước nay vẫn luôn nhu nhược, tự biết máy ghi âm cầm trên tay là giả, nhất thời thấy mất hết mặt mũi, cúi đầu đi ra ngoài.
Đến cửa, bà thấy Hạ Diệp Chi đang ôm hai tay, dựa vào cửa nhìn chằm chằm bà.
Tiêu Thanh Hà do dự tiến lên: “Diệp Chi, con . . .”
“Không phiền đưa con đi một đoạn không?” Trên mặt Hạ Diệp Chi là sự lạnh lùng xa cách.
Hạ Diệp Chi như vậy đối với Tiêu Thanh Hà mà nói, là rất xa lạ, nhưng bà ta vẫn gật đầu.
……
Trong xe, Hạ Diệp Chi và Tiêu Thanh Hà cũng ngồi ở ghế sau.
Hạ Diệp Chi lạnh mặt lên tiếng trước: “Là Hạ Hương Thảo bảo mẹ đến?”
Giọng điệu lạnh nhạt của Hạ Diệp Chi lộ ra một cảm giác áp bách, khiến chữ “Không” bên miệng Tiêu Thanh Hà biến mất: “Là nó.”
“Tôi nhớ trước đây chị ta từng nói cái gì? Chị ta nói ai sẽ giống chó nghe lời mà đến?” Hạ Diệp Chi nhếch khóe môi, cười như ác ma.
Sắc mặt Tiêu Thanh Hà trắng bệch, miệng vẫn nói đỡ cho Hạ Hương Thảo: “Nó chỉ là hồ đồ nhất thời thôi, bình thường vẫn đối xử với mẹ khá tốt, Diệp Chi, mẹ thấy Mạc Đình Kiên khá là tin tưởng con, các con sống với nhau chắc cũng rất tốt? Con liền đừng trêu chọc chị con không vui, con nhường nhịn nó đi, gần đây nó vì chuyện của con mà tức đến cơm cũng ăn ít đi. . .”
Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, đột nhiên gào to về phía bà ta: “Đủ rồi!”
Tiêu Thanh Hà trước nay chưa từng bị Hạ Diệp Chi quát qua, trực tiếp sững sờ.
Đôi mắt Hạ Diệp Chi đỏ bừng, đáy mắt một giọt nước mắt cũng không rơi.
Từ lúc cô sinh ra, lần đầu tiên trước mặt Tiêu Thanh Hà cuồng loạn như thế.
“Cho dù trước nay bà chưa từng coi tôi là con gái ruột, nhưng ít nhất bà cũng nên coi tôi là một con người! Tôi có trái tim, tôi không phải là đồ vật mà bà thích làm gì cũng không đau lòng, tôi là người! Tôi có tình cảm tôi biết đau lòng khổ sở!”
“Mẹ biết . . .” Tiêu Thanh Hà bị ngữ khí của Hạ Diệp Chi dọa sợ, nhưng miệng vẫn nói: “Mẹ mấy năm nay ở nhà họ Hạ cũng không dễ dàng, mẹ chỉ muốn con giúp mẹ một chút . . .”
“Vậy những năm nay tôi sống được dễ dàng sao? Lúc tôi hiểu chuyện thì bà chưa từng mua cho tôi được một bộ quần áo nào, toàn phải mặc đồ thừa lại của Hạ Hương Thảo, của người giúp việc, mỗi lần bà làm bánh, cắt hoa quả cho Hạ Hương Thảo, tôi toàn phải ăn đồ thừa lại của chị ta, ngay cả bây giờ, tôi bị ép gả cho Mạc Đình Kiên, các người vẫn không chịu tha cho tôi . . .”
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, ép cho nước mắt chảy vào, hướng về phía tài xế quát to: “Dừng xe!”
Tiêu Thanh Hà thấy cô muốn xuống xe, vội vàng kéo cô lại: “Diệp Chi, con trước đừng xuống xe, con nghe mẹ nói . . .”
“Cút!” Hạ Diệp Chi dùng sức quăng tay bà ta ra: “Đừng động vào tôi!”
Cô sợ bản thân nhìn Tiêu Thanh Hà thêm cái nữa liền sẽ làm ra chuyện quá đáng với bà ta.
Ý hận và chán ghét trong đáy mắt Hạ Diệp Chi ép đến Tiêu Thanh Hà phải buông tay, lại không dám nói thêm gì.
……
Nơi Hạ Diệp Chi xuống xe, cách Hạ thị không xa.
Hạ Diệp Chi đi bộ đến Hạ thị.
Thành phố Hà Dương tuy là ở phương Nam, nhưng bốn mùa rõ rệt, giờ nhiệt độ bên ngoài phòng chỉ có 4,5 độ C, gió thổi cắt qua mặt đến phát đau.
Nhưng nỗi đau này, lại không bằng một phần mười trong lòng cô.
Cô đi rất nhanh, gió thổi mạnh khiến cô chỉ hô hấp thôi cũng có chút khó khăn, có ảo giác như nghẹt thở.
Đến Hạ thị, cô đi thẳng đến văn phòng của Hạ Hương Thảo.
Mặt Hạ Hương Thảo đã giảm sưng đi gần hết,