Hạ Diệp Chi không hề biết rằng đối với Mạc Đình Kiên, chỉ cần được bên cạnh cô thì dù có làm bất cứ việc gì anh ấy cũng không cảm thấy chán.
Khi thấy Hạ Diệp Chi không thèm để ý đến mình nữa, Mạc Đình Kiên liền nhìn Hạ Diệp Chi nghiêm túc nói: “Anh có cách thu mua tập đoàn Hạ Thị tiết kiệm công sức và thời gian nhất, em có cần không?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc, đến việc cô muốn thu mua Hạ Thị mà Mạc Đình Kiên cũng biết. Điều này cho thấy dù anh ấy không ở bên cạnh cô, nhưng anh vẫn luôn quan tâm tới mọi hoạt động của cô.
“Không phải anh rất bận sao? Sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy chứ?” Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên dựa lưng lại ghế, đáp: “ Chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì anh nhất định sẽ tìm mọi cách để biết.”
Hạ Diệp Chi nghe rồi chau mày, không nói gì.
Lúc trước, Hạ Diệp Chi cũng có thử điều tra về nơi ở của Mạc Đình Kiên, để xem có thể tìm ra anh không. Kết quả cô vẫn không tìm được. Đến việc anh ấy đang ở đâu cô còn không biết, nhưng Mạc Đình Kiên lại có thể biết mọi chuyện của cô. Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy rằng bản thân như đang bị Mạc Đình Kiên nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Em không cảm động sao?” Mạc Đình Kiên hỏi.
Anh nghĩ rằng nếu anh nói như vậy Hạ Diệp Chi sẽ rất xúc động.
Hạ Diệp Chi cứng nhắc đáp: “Cảm động.”
Mạc Đình Kiên thấy vậy nói: “Em nói dối.”
Hạ Diệp Chi chỉ lạnh lùng quay ra nhìn anh, cô thầm nghĩ để Mạc Đình Kiên đắc ý một thời gian nữa. Đợi đến khi cô giải quyết xong việc phía Lưu Chiến Hằng thì mọi thứ sẽ kết thúc, cô sẽ dần dần tính sổ với Mạc Đình Kiên.
Món nợ giữa cô và Mạc Đình Kiên, cô nhất định sẽ tính rõ từng món nợ một.
Về phía Đình Kiên, anh đã vốn quen với việc Hạ Diệp Chi lạnh nhạt với mình. Anh có thể hiểu cho tâm trạng của cô nhưng điều đó không có nghĩ anh cho rằng những việc mình làm là sai. Bất luận lúc nào anh cũng biết rõ việc anh nên làm nhất là gì. Khi làm bất cứ việc gì anh đều có thể dự
đoán và đánh gia được ảnh hưởng cũng như nguy hiểm của nó.
Hạ Diệp Chi thản nhiên đáp: “Nếu anh đã biết em nói dối thì còn phải hỏi sao?”
Câu nói của Diệp Chi khiến Mạc Đình Kiên không thể phản bác. Cô ấy nói cũng đúng, dù sao anh cũng biết rõ rằng cô vẫn còn đang giận an.
Mạc Đình Kiên liền mỉm cười, xoa đầu Hạ Diệp Chi nói: “Nghe lời anh, em mau chuyển về nhà ở đi. Anh cũng sẽ sớm trở về đó.”
Hạ Diệp Chi không nói gì mà chỉ liếc nhìn anh một cách khó chịu.
Mạc Đình Kiên chau mày, sắc mặt bỗng trở nên không vui vẻ.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi rồi bất lực nói: “Em!”
Hạ Diệp Chi thấy lạ, nghe Mạc Đình Kiên nói vậy, cô cảm thấy dường như cô đã làm việc gì đó khiến anh ấy không thể nhẫn nhịn mà cũng không thể nổi cáu với cô. Rõ ràng anh ấy mới là người quá đáng.
“Chẳng phải anh nói giờ này Thẩm Lệ và Mạc Hạ đã quay về rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu?” Hạ Diệp Chi chuyển chủ đề.
Mạc Đình Kiên đáp: “Về rồi đây.”
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên quay ra nhìn nhau.
Thấy Hạ Diệp Chi cứ nhìn chằm chằm mình, anh liền hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Diệp Chi: “Nếu Thẩm Lệ quay lại thì đâu phải gõ cửa.”
Ý của Diệp Chi là nếu là Thẩm Lệ quay về, cô ấy sẽ không gõ cửa.Vì thế nên người ở bên ngoài chắc chắn không phải là Thẩm Lệ và Mạc Hạ.
Lúc này Mạc Đình Kiên nên tránh mặt, bởi hiện tại anh đang là người không rõ tung tích.
Thế nhưng, anh chỉ khẽ mỉm cười nói: “Cố Tri Dân, vào đi!”
Người bên ngoài liền đẩy cửa bước vào, người ấy quả thực là Cố Tri Dân.
“Hai người…không làm gì đấy chứ?” Cố Tri Dân nhìn quanh nhà rồi nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.