Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng Cố Tri Dân, sắc mặt liền thay đổi. Cô im lặng không nói gì.
Cố Tri Dân cười rồi bước đến ngồi xuống cạnh Mạc Đình Kiên: “Hai người lâu rồi không gặp, không tranh thủ sao?”
Mạc Đình Kiên lườm Cố Tri Dân, thấy vậy Cố Tri Dân liền im lặng.
Thế rồi anh ta liền tươi cười nhìn Diệp Chi: “Diệp Chi, cô đã ăn cơm tối chưa? Có cần tôi gọi chút đồ ăn cho cô không?”
“Tôi ăn rồi” Hạ Diệp Chi đáp, cô biết những lời ban nãy của Cố Tri Dân chỉ là vô tình, anh ta vốn không có ý xấu gì.
“Cô ăn xong mới tới sao? Tôi nghĩ rằng cô đến đây dùng bữa tối.” Cố Tri Dân vốn không biết việc Hạ Diệp Chi đi gặp Tiêu Thanh Hà và Hạ Thời Yến nên đến trễ.
Đúng lúc ấy, Thẩm Lệ và Mạc Hạ cũng trở về. Mạc Hạ ngồi cùng với Thẩm Lệ ở phía đối diện với Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên. Sau khi ngồi xuống, cô bé cứ nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên.
Một người lớn và một đứa trẻ cứ nhìn chằm chằm nhau, thế rồi Mạc Đình Kiên liền lên tiếng: “Mau lại đây.”
Mạc Hạ mím môi rồi chạy qua chỗ Mạc Đình Kiên, rồi anh liền ôm lấy con bé. Mạc Hạ cũng vô thức dang hai tay ra ôm lấy anh. Mạc Hạ ngoan ngoãn ngồi trong lòng của Mạc Đình Kiên mà không nói gì.
Không khí trong nhà chưa bao giờ ấm áp đến như vậy. Gia đình họ đã rất lâu không được đoàn tụ rồi. Không ai muốn nhắc đến nhựng chuyện phiền toái. Cố Tri Dân luôn nói chuyện để xóa tan đi không khí yên lặng, anh ta nói về những đại minh tinh, rồi nói cả tình trường của những tên công tử nhà giàu.
Hơn mười giờ tối thì Mạc Hạ bắt đầu buồn ngủ. Mỗi lúc buồn ngủ, Mạc Hạ luôn đòi Hạ Diệp Chi bồng.
“Mẹ ôm nào.” Rồi cô hỏi: “Buồn ngủ rồi hả?”
Mạc Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy Mạc Đình Kiên liền nói: “Chúng ta cũng nên về nhà thôi.”
Mạc Đình Kiên nói vậy cũng đồng nghĩ với việc họ sắp rời xa nhau. Mạc Hạ nghe đến về nhà liền mở tròn mắt nhìn về phía Đình
Kiên.
Đình Kiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: “Con về nhà cùng với mẹ trước nhé.”
Mạc Hạ có vẻ như không vui, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
*
Hạ Diệp Chi cùng với Thẩm Lệ đưa Mạc Hạ rời khỏi Kim Hải. Khi về đến nhà, Mạc Hạ đã ngủ say rồi. Hạ Diệp Chi khẽ đánh thức cô bé, đưa Mạc Hạ đi tắm rồi ru cô đi ngủ. Lúc ấy, Hạ Diệp Chi nhìn đồng hồ đã sắp sáng rồi.
Xong xuôi, Hạ Diệp Chi cũng đi tắm. Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy có tiếng động ở ngoài phòng khách. Hạ Diệp Chi chần chừ một lát rồi cô từ phòng ngủ đi ra. Ở phòng khách không ai khác chính là Mạc Đình Kiên, anh ta đang ngồi trước tủ kính kệ ti vi để xem những đồ trang trí ở bên trong. Thấy vậy Hạ Diệp Chi liền thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Đình Kiên nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại nhìn cô rồi nói: “Em chưa sấy khô tóc sao?”
Mặc dù bộ đồ ngủ của Hạ Diệp Chi rất kín thế nhưng chất liệu vải lại nhẹ và mỏng, vì thế rất dễ nhìn xuyên thấu bên trong. Hơn nữa, tóc của cô vẫn còn ướt, trông giống như cô vừa mới chui từ dưới hồ nước lên vậy. Trong mắt của Mạc Đình Kiên thì điều đó vô cùng quyến rũ. Thế nhưng, anh cũng biết rõ lúc này Hạ Diệp Chi nhất định sẽ không cho anh làm gì cả.
“Anh là trộm sao? Tại sao lại lén lút vào nhà người khác lúc nửa đêm vậy?” Hạ Diệp Chi không quan tâm đến lời nói của Mạc Đình Kiên trước đó, cô đi thẳng đến chỗ sô pha ngồi.
Mạc Đình Kiên đứng dậy đi đến chỗ cô. Anh đưa tay vén mái tóc dài của cô rồi ghé sát vào tai nói nhỏ: “Anh giúp em sấy tóc nhé?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt đập tay anh ấy ra: “Đâu phải em không có tay, không cần anh giúp đỡ.”