Mạc Đình Kiên ung dung ngắt lời Cố Tri Dân: “Vì vậy cậu làm xong không chịu trách nhiệm, chạy luôn ra nước ngoài sao?”
Cố Tri Dân nghẹn họng.
Anh sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Năm đó tôi vẫn còn nhỏ, chỉ mới 20 tuổi, hơn nữa trước đó tôi chưa từng nghĩ sẽ phát sinh quan hệ hay ở bên nhau gì đó với Thẩm Lệ…”
Cố Tri Dân nói tới đây thì ngẩng đầu lên, ai ngờ anh lại thấy Mạc Đình Kiên đang gọi điện thoại.
Anh để điện thoại bên tai, giọng nói trầm thấp: “Cậu mang tới càng nhiều càng tốt, giờ tôi đang cần.”
Nói xong thì cúp máy.
Mạc Đình Kiên để điện thoại sang bên cạnh nhìn Cố Tri Dân: “Cậu tiếp tục đi.”
“Tôi đang nói chuyện thật lòng với cậu, vậy mà cậu lại gọi điện thoại!” Cố Tri Dân tức giận trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên.
“Cậu cho rằng cậu quan trọng hơn Hạ Diệp Chi à?” Lúc nãy Mạc Đình Kiên gọi sai người mang tiền mặt tới đây.
Cố Tri Dân yếu ớt nói: “… Tôi không dám.”
Mạc Đình Kiên nhìn sang bên Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đã bắt đầu chơi bài rồi, cô đang cầm lá bài trong tay, không biết cô nói câu gì mà khiến Thẩm Lệ và Mạc Gia Thành đều bật cười.
“Chậc, cậu và Hạ Diệp Chi đã thành vợ chồng rồi, tự cậu tìm một chiếc gương soi ánh mắt đó của cậu xem, đến giờ vẫn còn đắm đuối như vậy…” Tiếng “chậc” của Cố Tri Dân ít nhiều có chút cảm xúc ngưỡng mộ và ghen tị.
“Khúc mắc giữa cậu và Thẩm Lệ đã nhiều năm, sao tôi không thấy cậu phát chán nhỉ.” Mạc Đình Kiên khẽ nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm.
Cố Tri Dân không nói nữa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Mạc Đình Kiên biết là người mang tiền mặt đến đây.
Hiệu suất làm việc của Thời Dũng rất cao, chỉ cần chuyện anh dặn, cậu ấy sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, định nhấc chân đi ra ngoài thì ngừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Tri Dân đang dựa vào ghế sofa hoài nghi cuộc đời: “Thẩm Lệ là người phụ nữ yêu ghét rõ ràng, cô ấy tuyệt đối không chỉ vì chuyện năm đó cậu không chịu trách nhiệm mà canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy đâu.”
Cố Tri Dân vốn đang mất tinh thần
bật dậy ngay: “Cậu có ý gì?”
Mạc Đình Kiên không để ý đến anh ta mà lướt qua đi thẳng về phía cửa.
Cố Tri Dân không từ bỏ ý định đi theo sau anh.
“Đình Kiên, cậu nói gì đi mà.”
Mạc Đình Kiên vẫn cứ đi về phía cửa.
Anh mở cửa, người đứng bên ngoài là một người đàn ông.
Anh ta mặc một bồ độ vest, đeo kính.
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Mạc, trợ lý Thời bảo tôi mang đồ tới đây.”
Anh ta đưa chiếc vali có mật mã cho Mạc Đình Kiên.
Không đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng, Cố Tri Dân đã ân cần nhận thay Mạc Đình Kiên: “Anh vất vả rồi, tạm biệt.”
Người đàn ông trẻ tuổi mơ màng quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Tổng giám đốc Mạc.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Cậu đi đi.”
Anh ta nghe vậy thì rời đi.
Cố Tri Dân đóng cửa, tiếp tục quấn lấy Mạc Đình Kiên hỏi: “Đình Kiên, có phải cậu biết điều gì không? Nếu biết được gì, nhất định phải nói cho tôi đó.”
Mạc Đình Kiên ngừng lại, hơi mất kiên nhẫn: “Tôi không biết.”
Cố Tri Dân nhíu mày: “Vậy cậu…”
Mạc Đình Kiên ngắt lời anh ta: “Cậu lớn lên cùng Thẩm Lệ, chắc cậu phải hiểu rõ cô là người như thế nào, nếu cậu thật sự muốn biết cô ấy nghĩ gì, cậu nên dùng trái tim để thấu hiểu. Tôi không biết tại sao cô ấy không chấp nhận cậu, nhưng tôi thấy trong tim cô ấy có cậu, chỉ là trong lòng cô ấy đang có khúc mắc, còn khúc mắc đó là gì thì chỉ đành hỏi cậu thôi.”
Mạc Đình Kiên chưa từng hỏi chuyện tình cảm của Cố Tri Dân.
Đây là lần đầu tiên Mạc Đình Kiên nói nhiều với anh như vậy.