Cố Tri Dân vẫn đang tiêu hóa lời Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vỗ vai anh ta, lấy chiếc vali trong tay anh rồi đi tới chỗ Hạ Diệp Chi.
Mấy người Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành đã đánh được mấy ván rồi.
Mạc Đình Kiên xách vali qua đó, ngồi luôn bên cạnh Hạ Diệp Chi, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em thua bao nhiêu rồi?”
Một tay anh khoát lên ghế dựa phía sau Hạ Diệp Chi, tư thế rất thân mật.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh: “60 triệu.”
Mạc Đình Kiên khẽ cười.
Xem ra cô đánh rất lớn, chỉ một lát chưa tới mấy ván đã thua 60 triệu rồi.
Không phải Mạc Đình Kiên cảm thấy Hạ Diệp Chi thua nhiều.
Mà vì bình thường Hạ Diệp Chi không có thích phô trương, tiêu tiền hợp lý, không tiêu xài phung phí.
Chỗ nào nên chi sẽ chi.
Trong lòng anh hiểu rõ, Hạ Diệp Chi muốn dỗ Thẩm Lệ vui vẻ nên cố ý đánh thua.
Hạ Diệp Chi nhân lúc người khác đang phát bài thì nói với Mạc Đình Kiên: “Anh lấy tiền ra đi.”
Mạc Đình Kiên khom lưng, lấy hai chồng tiền trong vali ra.
Chia ra 60 triệu để qua một bên.
“Anh lấy 45 triệu cho Tiểu Lệ, 15 triệu cho Tiểu Thành.” Mặc dù ánh mắt Hạ Diệp Chi vẫn nhìn vào lá bài trong tay, nhưng cô vẫn đang nói với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chia tiền cho Thẩm Lệ và Mạc Gia Thành.
Lúc Mạc Đình Kiên chia tiền cho bọn họ, sắc mặt vẫn được xem là ôn hòa.
Nhưng dù sao hơi thở của anh cũng quá mạnh mẽ, Thẩm Lệ và Mạc Gia Thành đều sợ anh.
Mạc Gia Thành nhỏ giọng nói: “Của em không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà không cần phải vậy…”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, Mạc Gia Thành ngậm miệng ngay, lặng lẽ nhận tiền về.
Thẩm Lệ cũng không dám nhận tiền, cẩn thận nói: “Chúng tôi chỉ đánh cho vui thôi, không cần số tiền này đâu.”
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt nói: “Cô cứ cầm lấy mà chơi.”
Thẩm Lệ bối rối, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chớp mắt nhìn cô.
Thẩm Lệ bật cười, nhận tiền về.
Mạc Đình Kiên ngồi cạnh xem Hạ Diệp Chi đánh bài.
Anh vốn chỉ muốn yên tĩnh làm người xem, nhưng Hạ Diệp Chi đánh quá kém.
Kém đến mức Mạc Đình Kiên không nhìn nổi nữa.
“Em nên đánh con này nè…” Mạc Đình Kiên đưa tay muốn giúp Hạ Diệp Chi ra bài.
Kết
quả, “bốp” Hạ Diệp Chi đánh vào bàn tay đang đưa tới của Mạc Đình Kiên: “Anh đừng động vào bài tôi.”
Mạc Gia Thành và Thẩm Lệ không hẹn mà cùng nhìn Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên bị đánh thì vẻ mặt sửng sốt nhưng không thay đổi gì.
Sau đó anh lại ấm áp hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”
Hạ Diệp Chi vừa suy nghĩ nước bài của mình vừa nói: “Anh im lặng đi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Trong giọng nói còn mang theo vẻ ghét bỏ.
Mạc Gia Thành và Thẩm Lệ ngồi bên cạnh xem cuộc vui đều giơ bài lên cười trộm.
Cố Tri Dân đi tới, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Hạ Diệp Chi thì không nhịn được lên tiếng: “Diệp Chi, em nghiện đánh bài đến mức không cần chồng nữa sao?”
Hạ Diệp Chi nhàn nhã nói: “Đàn ông mấy anh chỉ vướng víu.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cảm thấy mình vô tội, nhún vai ngồi cạnh Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày quay đầu nhìn anh: “Vướng víu, anh cách xa tôi ra.”
Cố Tri Dân: “…”
Không biết từ khi nào Mạc Hạ đã ôm một hộp quả khô tới bên Mạc Đình Kiên, lấy hạt điều ở bên trong đưa cho ba nó: “Ba ơi, ba ăn đi.”
Mạc Đình Kiên cụp mắt nhìn Mạc Hạ rồi cúi đầu ăn hạt điều trong tay Mạc Hạ.
Mạc Hạ thấy thế thì cong mắt cười, cũng tự bỏ vào miệng mình một hạt.
Sau đó cô bé vướn dài cổ nhìn bọn họ đánh bài ở trên bàn.
Nhưng vóc dáng cô bé còn nhỏ, chiếc bàn lại cao nên không nhìn thấy gì cả.
Mạc Đình Kiên vươn tay nắm lấy hai cánh tay nhỏ của cô bé lên, ôm cô bé ngồi lên đùi mình.