Cố Tri Dân có chút ghen tỵ nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên được ngồi cạnh Hạ Diệp Chi, nhưng anh thì không thể ngồi cạnh Thẩm Lệ.
Anh chuyển ánh mắt nhìn Thẩm Lệ, trong lòng nghĩ đến những lời Mạc Đình Kiên vừa nói.
Rốt cuộc khúc mắc trong lòng Thẩm Lệ là gì?
Ngoài việc ngay sau hôm phát sinh vụ việc, anh đã vội vàng rời đi vào năm đó, còn chuyện nào có thể khiến Thẩm Lệ vẫn canh cánh trong lòng đến giờ cũng không muốn ở bên anh.
Cố Tri Dân thở dài.
Anh đứng sau Thẩm Lệ, đương nhiên cô có thể nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn anh, không thèm nể mặt: “Anh đừng lên tiếng.”
Cố Tri Dân vô tội, anh có lên tiếng đâu?
Anh chỉ thở dài cũng không được sao?
Thẩm Lệ cũng cảm thấy mình hơi quá đáng nên mím môi, quay đầu tiếp tục đánh bài, không để ý đến Cố Tri Dân nữa.
Đối diện bọn họ là Mạc Đình Kiên đang ôm Mạc Hạ yên lặng ngồi cạnh Hạ Diệp Chi.
Trong tay Mạc Hạ vẫn ôm hộp quả khô, ánh mắt đảo qua Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
Thế là cô bé đưa tay che miệng, nói nhỏ bên tai Mạc Đình Kiên: “Ba ơi, dì Thẩm không thích chú Cố.”
Hộp quả khô trong tay Mạc Hạ không lớn, nhỏ hơn bát ăn trong nhà một chút.
Trước đây Mạc Đình Kiên không biết làm gì, nhưng giờ đã có con nhỏ, anh biết trẻ em không thể ăn quá nhiều quả khô.
Mạc Đình Kiên lấy hộp quả khô trong tay Mạc Hạ, lạnh nhạt nói: “Con ăn vậy là được rồi.”
Mạc Đình Kiên xây dựng hình ảnh rất nghiêm nghị, mặc dù Mạc Hạ muốn ăn nữa, nhưng cô bé chỉ đành mím môi, ngoan ngoãn thu tay lại.
Cô bé trơ mắt nhìn Mạc Đình Kiên để hộp quả khô qua một bên.
Cố Tri Dân thấy quá chói mắt trước hình ảnh hài hòa của gia đình Mạc Đình Kiên.
Anh sờ túi, muốn đi ra ngoài hút thuốc.
Nhưng lục lọi trong túi một lát mà không lấy ra được gì.
Anh lại định thở dài.
Kết quả vừa hít vào chưa kịp thở ra thì nhớ tới những lời ban nãy của Thẩm Lệ, anh miễn cưỡng ngừng lại.
Thẩm Lệ bảo anh đừng lên tiếng.
Cố
Tri Dân rón rén đi ra ngoài, chuẩn bị tìm người lấy thuốc đến đây.
Anh ở bên ngoài tìm được người lấy gói thuốc rồi, đang bắt đầu hút.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ ra ngoài.
Mạc Đình Kiên ngửi thấy mùi thuốc thì che mũi Mạc Hạ, nhíu mày nhìn Cố Tri Dân: “Cậu đi ra chỗ khác mà hút.”
Cố Tri Dân định nói thì thấy Mạc Hạ cũng ở đây nên dập tắt điếu thuốc.
“Sao hai người lại ra ngoài này?”Cố Tri Dân hỏi.
Mạc Đình Kiên hờ hững bảo: “Diệp Chi muốn ăn lựu nên tôi ra ngoài mua cho cô ấy.”
Cố Tri Dân nghe vậy thì khẽ cười, ánh mắt rơi trên người Mạc Hạ: “Nếu năm đó tôi không đi, đến tuổi hợp pháp, tôi chắc chắn sẽ cưới cô ấy, có lẽ con tôi bây giờ đã lớn hơn Mạc Hạ.”
Đôi mắt Mạc Hạ vừa to vừa đen, vẻ mặt mông lung hỏi: “Chú kết hôn với ai vậy ạ?”
Cố Tri Dân bật cười nói: “Cháu biết kết hôn là gì không?”
“Đương nhiên cháu biết, kết hôn là sống cùng nhau, ba mẹ cháu đã kết hôn rồi nên họ mới sống với nhau.” Vẻ mặt Mạc Hạ nghiêm túc nói.
Nhưng sắc mặt Mạc Đình Kiên lại trầm xuống ngay.
Mạc Hạ thấy vẻ mặt anh như vậy thì hơi sợ.
Cô bé đưa ánh mắt như hỏi Cố Tri Dân, cô bé đã nói sai gì sao.
Đương nhiên Cố Tri Dân biết rõ tại sao Mạc Đình Kiên lại như vậy.
Mạc Đình Kiên đã đăng ký kết hôn với Hạ Diệp Chi, nhưng sau đó bị Mạc Cẩm Vân ép li hôn.
Về sau hai người định kết hôn thì gặp Lưu Chiến Hằng.
Đến giờ bọn họ vẫn chưa tổ chức hôn lễ.