Hạ Diệp Chi nghĩ đến đây, không nhịn được mà nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên khẽ buông mí mắt, yên lặng lắng nghe những lời cô nói.
Nghĩ kĩ thì Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên cũng có những điểm chung.
Cả hai người đều là nạn nhân của vụ án bắt cóc đó.
Chỉ có điều, Mạc Đình Kiên được cứu, bất kể là Hạ Diệp Chi hay Mạc Gia Thành, đều là những người đã cứu mạng anh.
Cho dù anh lạnh nhạt, ngông cuồng, nhưng sâu trong trái tim cũng có phần lương thiện.
Còn Lưu Chiến Hằng được Tạ Sinh nhận nuôi, không biết những năm ấy anh ta phải sống như nào, phải trải qua những chuyện gì.
Chắc chắn cũng không phải là một trải nghiệm tốt lành, mới khiến anh ta nuôi dưỡng thù hận lớn đến như vậy.
Đến tận ngày hôm nay, Lưu Chiến Hằng trở thành một người độc ác không từ thủ đoạn.
Nhưng từ những thủ đoạn của Lưu Chiến Hằng cũng có thể thấy được, anh ta thật ra cũng là một người thông minh lại có năng lực.
Không có ai vừa sinh ra đã muốn mình là một ác nhân không từ thủ đoạn.
Lưu Chiến Hằng đối đầu với Mạc Đình Kiên mọi nơi, chắc cũng là vì điều này.
Anh ta đố kị với Mạc Đình Kiên.
Cũng có vài phần giống với Trần Tuấn Tú.
Rõ ràng đều là những người giống nhau rơi vào vũng bùn lầy, nhưng Mạc Đình Kiên lại sống phong quang hơn bọn họ vài phần.
Người càng tài giỏi, thì lại càng bị người khác đố kị.
Có lẽ là vì Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên quá lâu, khiến cho anh cũng quay sang nhìn cô.
“Em lo lắng mấy chuyện này, là cảm thấy anh kém hơn so với Lưu Chiến Hằng, đấu không lại hắn?” Mạc Đình Kiên nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm.
Hạ Diệp Chi trầm mặc, có những lúc cô cũng không quá hiểu rõ Mạc Đình Kiên nghĩ những gì.
Rõ ràng là cô đang rất nghiêm túc nói với anh về chuyện của Lưu Chiến Hằng, nhưng quan điểm của Mạc Đình Kiên lại hoàn toàn không giống với cô.
Hạ Diệp Chi mãi vẫn không nói gì, Mạc Đình Kiên vẫn thúc giục: “Trả lời.”
Bảo cô phải trả lời anh sao đây?
Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Nhàm chán.”
Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm, không rời mắt.
Vẻ mặt đó, rõ ràng là anh muốn phải nghe được câu trả lời khiến anh hài lòng từ Hạ Diệp Chi.
Giọng điệu của Hạ Diệp Chi
cũng không mấy tốt lành nói: “Mạc Đình Kiên sao có thể thua kém người khác được, anh là giỏi nhất, cả thế giới này chỉ có mình anh là giỏi nhất thôi.”
“Ừm.”
Mạc Đình Kiên gật gật đầu, không hề khách sáo thừa nhận lời khen thưởng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô không còn gì để nói nữa.
“Anh mau đi đi.” Mạc Hạ và Mạc Gia Thành đều ở đây, cô cũng không cần Mạc Đình Kiên nữa.
Mặt của Mạc Đình Kiên thối lại: “hừ” một tiếng, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cửa sổ.
Bây giờ người phụ nữ này đúng thật là buồn vui thất thường.
Lúc không nỡ xa anh, sống chết cũng không muốn đi chơi.
Bây giờ không muốn nhìn thấy anh nữa, thì lập đức đuổi người.
Hạ Diệp Chi đang định đi ra ngoài xem Mạc Hạ và Mạc Gia Thành đang làm gì, thì Mạc Gia Thành đã đưa Mạc Hạ đến.
“Oa!” Mạc Gia Thành vừa tiến vào, liền chạy ra phía cửa sổ: “Phòng của chị Diệp Chi nhìn ra ngoài đỉnh thật đấy!”
Mạc Hạ cũng theo anh chạy đến cửa sổ, bắt chước giọng điệu của Mạc Gia Thành: “Oa.”
“Nếu Hạ Hạ thích, thì qua đây ở cùng mẹ.” Hạ Diệp Chi đang định đẩy xe lăn đi, Mạc Đình Kiên đã đứng dậy giúp cô rồi.
Anh vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Hạ Diệp Chi, cô muốn làm gì anh đều biết rõ.
*
Mạc Đình Kiên ở lại ăn cơm trưa, đợi Hạ Diệp Chi đi ngủ, liền nhẹ nhàng rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mạc Gia Thành đang ngồi trên ghế ở hành lang.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên ra ngoài, Mạc Gia Thành liền đứng dậy.
Anh khẽ gãi đầu: “Hạ Hạ vừa đi ngủ, anh phải đi rồi à?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên đáp.