Mạc Gia Thành cùng Mạc Đình Kiên đi xuống tầng.
Lúc ra đến sân, mới phát hiện gió rất lớn.
Mạc Gia Thành ngẩng đầu lên nhìn trời, quay sang nói với Mạc Đình Kiên: “Sắp mưa rồi.”
Mạc Đình Kiên cũng ngẩng lên nhìn bầu trời.
Sau đó liền cúi xuống ngay, sắc mặt bình tĩnh nói: “Anh đi đây.”
“Vậy bao giờ anh lại đến?” Mạc Gia Thành hỏi anh.
“Có thời gian sẽ đến.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền nhấc chân rời đi.
Mạc Gia Thành gãi đầu, đi lên nhà.
*
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng vỡ đồ.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Hạ Diệp Chi tỉnh táo, khẽ động đậy.
“Mợ chủ? Mợ tỉnh rồi?” Một nữ giúp việc bước đến, đỡ cô dậy.
Hạ Diệp Chi nhìn sang người giúp việc vừa nói chuyện, cũng là một gương mặt quen thuộc.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Mạc Đình Kiên đâu?”
“Lúc cô đang ngủ, cậu chủ có chuyện đi trước rồi.” Nữ giúp việc nói xong, bèn hỏi tiếp: “Để tôi đỡ mợ dậy?”
Cô ta đợi Hạ Diệp Chi trả lời, không lập tức đỡ cô dậy.
“Đi rồi?” Hạ Diệp Chi thất thần.
Cô không nghĩ đến Mạc Đình Kiên lại nhân lúc cô ngủ mà rời đi.
“Vâng ạ.” Nữ giúp việc cung kính gật đầu, vẫn duy trì động tác chuẩn bị đỡ cô dậy.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu với nữ giúp việc.
Nữ giúp việc bước lên, cẩn thận đỡ Hạ Diệp Chi dậy.
Nữ giúp việc nhìn tuy gầy gò, nhưng đôi tay rất có lực, lúc đỡ Hạ Diệp Chi dậy, không chỉ không tốn sức, mà gương mặt trông cũng rất thoải mái.
Hạ Diệp Chi ngước lên nhìn cô ta: “Trước kia cô làm gì?”
“Trước kia tôi đi khắp nơi biểu diễn võ thuật.” Nữ giúp việc cười, dáng vẻ rất ung dung.
Hạ Diệp Chi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cũng không biết Mạc Đình Kiên đi đâu tìm những người này.
Nữ giúp việc đỡ Hạ Diệp Chi dậy ngồi bên cửa sổ, rồi đi lấy một chiếc áo khoác cho cô mặc: “Mợ chủ, bên ngoài nổi gió rồi, trời lạnh.”
Hạ Diệp Chi không nói gì, chỉ đưa tay ra, để cô ta mặc cho.
Nữ giúp việc mặc thêm áo cho Hạ Diệp Chi, rồi dìu cô lên xe lăn.
Từ đầu đến cuối, biểu tình của nữ giúp việc rất
bình tĩnh, không có chút khác thường.
Động tác cũng vô cùng cẩn thận chu đáo.
Hạ Diệp Chi không kìm được hỏi: “Cô tên gì?”
Nữ giúp việc có lẽ cảm thấy hơi kinh ngạc, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi tên là Lương Minh Sương, mợ chủ cứ gọi tôi là Sương.”
“Sương…” Hạ Diệp Chi đọc lại tên cô một lần: “Cảm ơn cô.”
Lương Minh Sương vội nói: “Mợ chủ, xin mợ đừng nói như vậy, trước kia cậu chủ cứu mạng tôi, cái mạng này là do cậu ấy ban cho.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy ngơ ra một hồi, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô ra ngoài đi.”
Lương Minh Sương là người giúp việc lâu năm trong biệt thự rồi.
Chắc là trước kia Mạc Đình Kiên cứu cô ta.
Hạ Diệp Chi biết rõ, Mạc Đình Kiên là một người lương thiện.
Anh và Lưu Chiến Hằng không giống nhau.
Mở cửa phòng ra ngoài, Hạ Diêp Chi liền nhìn thấy Mạc Gia Thành đang ngồi cùng Mạc Hạ.
“Mẹ!” Mạc Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, liền chạy ra phía Hạ Diệp Chi.
Cô bé chạy đến gần, nói với Hạ Diệp Chi: “Mẹ, ba có chuyện đi trước rồi.”
Dáng vẻ vội vàng giải thích của Mạc Hạ, như chỉ sợ Hạ Diệp Chi sẽ tức giận không bằng.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Mẹ biết rồi, con vừa ngủ dậy à?”
“Con dậy được một lúc rồi, đang chơi với chú nhỏ ạ.” Mấy ngày nay Mạc Hạ đều chơi cùng Mạc Gia Thành, bây giờ chúng vô cùng thân thiết.
Hai người cứ ở một bên chơi với nhau.