Chiếc xe chầm chậm rời đi.
Lúc rẽ ngang, tài xế ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế liền thu lại ánh mắt ngay lập tức, chuyên chú lái xe.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy giọng nói của Mạc Đình Kiên.
“Không cần trở về biệt thự, đến Thịnh Hải luôn đi.”
Tài xế kinh ngạc, không phải Mạc Đình Kiên đã ngủ rồi sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đã làm tài xế cho Mạc Đình Kiên lâu năm, khả năng thích ứng của anh ta cũng rất mạnh mẽ rồi.
“Vâng.” Tài xế đáp một tiếng, chuyển hướng đi, lái đến Thịnh Hải.
*
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là do một tay Mạc Đình Kiên thành lập.
Đương nhiên, Cố Tri Dân cũng giúp không ít sức, cho dù sau này anh có giao tập đoàn truyền thông Thịnh Hải cho Cố Tri Dân, cũng cảm thấy không hề hấn gì.
Bao nhiêu năm qua, anh chỉ có một người bạn tốt là Cố Tri Dân, một cái công ti như vậy có tính là gì.
Năm đó, lúc Mạc Đình Kiên thành lập Thịnh Hải, cũng không có nhiều ý tưởng gì.
Lúc đó anh và Mạc Đình Phong đã không hợp nhau, thời thanh niên cứng đầu lại không biết co duỗi, chỉ mong tạo thành sự nghiệp của riêng mình.
Sau này, Mạc thị nhìn bên ngoài tuy phong quang, nhưng trên thực tế lại là một chiếc vỏ rỗng.
Nếu không phải ông cụ Mạc khuyên anh, anh cũng không muốn trở về thu dọn tàn cục cho Mạc thị.
Đến nay, nhà họ Mạc đã không còn ai nữa, nhưng Mạc thị thì vẫn còn, vẫn phong quang như cũ.
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải này nằm trong tay Cố Tri Dân, cũng ngày càng tốt đẹp.
“Cậu chủ?”
Tài xế ngồi phía trước thấy Mạc Đình Kiên cứ mãi nhìn tòa nhà cao tầng Thịnh Hải kia, không biết anh đang nghĩ gì, vốn dĩ anh ta muốn ngồi yên đợi, nhưng Mạc Đình Kiên cũng nhìn hơi lâu rồi, anh ta không nhịn được gọi một tiếng.
Mạc Đình Kiên thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đi.”
Chiếc xe dừng lại ở cửa một quán café.
Hôm nay là ngày thường, lại đang là thời gian làm việc, trên đường không có quá nhiều người, trong quán café cũng không có ai.
Sau khi Mạc Đình Kiên xuống xe, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tri Dân: “Ra đây.”
“Hả?”
Cố Tri Dân nghe điện thoại mà hoang mang không hiểu gì.
Mạc Đình Kiên không nói nhiều lời, chỉ nói địa chỉ của quán café.
Cố Tri Dân đương nhiên rất quen thuộc với những nơi gần đây, vừa nghe đến tên quán café là liền biết.
“Sao cậu lại đến rồi? Lại còn đặc biệt đến tìm tôi nữa, cậu muốn làm gì? Cậu…” Không đợi Cố Tri Dân nói xong, Mạc Đình Kiên đã trực tiếp cúp máy.
Cố Tri Dân nhìn điện thoại, giọng điệu không vui vẻ nói: “Cái tính khí này đúng thật là vẫn chưa từng thay đổi.”
Đúng lúc trợ lí vừa đưa văn kiện đến: “Tổng giám đốc Cố, chỗ này đều cần chữ kí của anh…”
“Để đó.” Cố Tri Dân vừa nói vừa đứng dậy: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, có chuyện gì đợi tôi về rồi nói.”
Cố Tri Dân cầm áo khoác và điện thoại lên vội vàng ra ngoài.
Hiếm khi Mạc Đình Kiên đến tìm anh, lại còn đợi ở quán café, Cố Tri Dân đang tò mò không biết Mạc Đình Kiên muốn làm gì.
Nghĩ một lúc, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra liền dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Bao nhiêu năm rồi, có bao giờ anh biết rõ được Mạc Đình Kiên muốn làm gì đâu.
Có điều, với kinh nghiệm lâu năm của anh, Mạc Đình Kiên chủ động tìm đến nhất định không có chuyện gì tốt lành.
Cho dù là chuyện tốt cũng không đến lượt anh.
Cố Tri Dân thở dài.
Ài, đời này quen biết Mạc Đình Kiên, đen cho anh rồi.
An ủi bản thân một lúc, Cố Tri Dân vừa ngâm nga hát vừa bước vào thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, đúng lúc bắt gặp nhóm người Thẩm Lệ.