Lúc Trần Hạo đang ngơ ngác nhìn số điện thoại thì hai mẹ con Trương Mạn đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Anh gọi hai người lên xe rồi cả ba xuất phát.
Khác hẳn lúc đến, Trương Mạn chủ động ngồi ở ghế lái phụ, thi thoảng lại liếc sang Trần Hạo.
Sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, Lý Thúy Lan đỏ mặt nói xin lỗi với Trần Hạo: “Tiểu Trần, lúc đến đây cô...!có hơi bất lịch sự với cháu, cô xin lỗi cháu nhé!”
Trần Hạo mỉm cười: “Không sao đâu cô, cháu không để ý đâu, mà như vậy cháu mới thấy hợp lý ấy chứ!”
Trương Mạn bật cười: “Anh nói vậy cảm giác rất bốc phét nhớ...” “Thế à?”, Trần Hạo cười mỉm, không khí trong xe hài hòa hơn rất nhiều.
Hai mẹ con Trương Mạn là người bình thường, sao có thể hiểu được cảm giác biết ơn và trân trọng cuộc sống khi được sống lại lần nữa của Trần Hạo chứ?
Giống như lúc Trần Hạo chữa trị cho một bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, người đó cũng trân trọng từng giây từng phút một.
Trần Hạo là du hồn ở địa phủ 3 năm, sau khi quay về, anh mới hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh, cho nên anh cực kỳ trân trọng nó, hy vọng ngày nào cũng thật phong phú và sôi động.
Bởi vậy nên anh sẽ không vì mấy câu châm chọc mà đi ghét bỏ ai cả.
Cả quãng đường, Lý Thúy Lan cứ xin lỗi suốt, cũng biết được Trần Hạo không có người thân gì, bèn mời Trần Hạo thỉnh thoảng đến nhà ăn cơm.
Chuyện này khiến Trương Mạn ngại gần chết.
Mãi đến khi mẹ mình xuống xe, Trương Mạn mới thở phào một hơi.
“Trần Hạo, ban nãy mẹ tôi...!không có ý đó đâu!”, Trương Mạn đỏ mặt nói.
“Ý đó là ý gì cơ?”, Trần Hạo cười hỏi.
Nghe vậy thì Trương Mạn càng ngượng hơn.
10 phút sau, xe dừng ở trong bãi đỗ xe Bạch thị, hai người xuống xe.
Trương Mạn lại lén nhìn Trần Hạo.
“Cả quãng đường cô cứ nhìn tôi như nhìn hoa hậu ấy.
Giờ cô nói nguyên nhân cho tôi được chưa? Có phải là cô bị vẻ đẹp trai ngời ngời của tôi làm cho sốc đến mức ngã gục rồi không?”, Trần Hạo cười hỏi.
Phụt! Trương Mạn lại bật cười: “Trình độ tự sướng của anh đúng là không phải dạng vừa!”
“Cô cứ nhìn tôi kiểu đấy, tôi không tự sướng được chắc?”
Ha ha ha! Trương Mạn cười ngặt nghẽo, run rẩy ấn thang máy: “Tôi chỉ thấy anh không giống lời đồn thôi, không hề giống!”
“Vậy cô thấy phiên bản nào của tôi quyến rũ hơn?”
Phụt! Trương Mạn lại phì cười: “Đúng là vua tự sướng!”
Thang máy nhanh chóng đi đến tầng của bộ phận sales, các đồng nghiệp nghe nói Trương Mạn đã tìm được Lưu Khánh thì đều nhìn Trần Hạo với con mắt khác.
Mà Trần Hạo quay về phòng làm việc thì lại đắm chìm trong trò chơi do Tống Ninh Mông giới thiệu.
Trần Hạo khẳng định bản thân phải qua cửa trước Tống Ninh Mông.
Mà lúc này, Bạch Phi Nhi cùng Giang Ngạo Tuyết vừa mới hoàn thành lễ khai trương và quay lại Bạch thị.
“Chủ tịch, lần này có rất nhiều đại sư đến mừng khai trương Diệc Hiên, không muốn nổi cũng khó!”, Giang Ngạo Tuyết vừa cười vừa đi vào thang máy.
Bạch Phi Nhi gật đầu, ánh mắt suy tư: “Cô nói xem tại sao những đại sư đó lại đến buổi khai trương của Diệc Hiên nhỉ?”
Lúc này, cả Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đều nghĩ, nhóm đại sư không liên quan gì đến Bạch thị nhưng lại hào hứng đến mừng khai trương như vậy, còn nói không cần tiền, vậy chắc chắn là vì một người nào đó rồi.
Nhưng người này là ai chứ?
Nghĩ đến đây, cả hai cùng liên tưởng đến Trần Hạo! Nhưng nhớ lại những hành vi ngày thường của anh, họ lại thấy suy nghĩ này hơi điên rồ.
Thang máy đã đến tầng của bộ phận sales, Bạch Phi Nhi bất chợt hỏi: “Hay là ta hỏi thử xem?”
Giang Ngạo Tuyết hỏi: “Cô nghi ngờ là anh ta sao?” Bạch Phi Nhi gật đầu.
Giang Ngạo Tuyết đi theo Bạch Phi Nhi ra khỏi thang máy, thật ra cô ấy cũng nghi là Trần Hạo.
Nhưng khi đến trước cửa bộ phận sales thì họ lập tức hối hận