Hà Nham Đông không vui chút nào, nhưng vẫn cố gắng đáp: “Đã là thời nào rồi, bạn bè khác giới bình thường mà! Chúng ta trong sáng vô tư, sợ cái gì chứ?”
Bạch Phi Nhi trả lời: “Chưa cưới thì có thể kết bạn khác giới được, nhưng cưới rồi thì phải giữ gìn khoảng cách, tôi phải có trách nhiệm với chồng mình!”
Ánh mắt Hà Nham Đông thoáng qua vẻ đố kỵ, nhưng cũng nhanh chóng giấu nó đi: “Đây là một cơ hội hiếm có đấy, Phi Nhi, anh biết em thích âm nhạc, nếu chỉ vì lời đồn đại linh tinh mà bỏ qua cơ hội thưởng thức âm nhạc thì không đáng đâu!”
“Dàn nhạc giao hưởng Oslo Philharmonic mỗi năm biểu diễn không quá 10 lần, nếu bỏ lỡ thì có lẽ phải chờ đến năm sau đó!”
Trần Hạo cũng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, tôi đã nghe danh dàn nhạc này rồi, không đi thì tiếc lắm!”
Hà Nham Đông nghe vậy thì vui gần chết, thầm nghĩ tên ngốc này vẫn chưa khỏi hẳn đấy! “Đúng vậy đó Phi Nhi, em xem, đến Trần Hạo còn nói vậy rồi kìa!”, Hà Nham Đông khuyên bảo.
Bạch Phi Nhi hơi buồn bực, Trần Hạo nói vậy là khinh cô, muốn đẩy cô đi ra xa đúng không?
Nghĩ vậy, Bạch Phi Nhi hung dữ lườm Trần Hạo một cái, thù cũ hận mới cứ dồn lại với nhau.
Trần Hạo lóe lên ánh mắt xảo quyệt: “Đúng rồi, có gì mà phải bận tâm? Tôi đi cùng hai người thì ai dám nói hai người cái gì nào?”
“...”
Một giây trước Hà Nham Đông còn đắc ý, nhưng một giây sau lại chỉ muốn hộc máu.
Bạch Phi Nhi cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên.
Trần Hạo bình thường đúng là rất cà lơ phất phơ, nhưng trong việc làm loạn thì Bạch Phi Nhi chưa thấy ai hơn được anh cả!
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hà Nham Đông, Trần Hạo tò mò hỏi: “Anh Hà, không lẽ anh thật sự có ý đồ gì với vợ tôi hả? Tôi vừa bảo đi là anh lại tỏ vẻ không vui kìa!”
Hà Nham Đông tức quặn cả ruột lại, trên mặt thì vẫn là một nụ cười khách sáo.
Anh ta biết nếu mình từ chối Trần Hạo thì có 80% là Bạch Phi Nhi cũng sẽ không đi.
Sau khi do dự một hồi, Hà Nham Đông nói: “Nào có, đông người đi cùng mới vui chứ!”
Bạch Phi Nhi thấy nụ cười miễn cường của Hà Nham Đông, cảm thấy được giải hận, bèn lạnh nhạt nói: “Nếu Trần Hạo đi thì tôi cũng đồng ý!”
Hà Nham Đông đứng dậy, ngó đồng hồ: “Cũng sắp đến thời gian bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi nhỉ!”
Trần Hạo đáp: “Anh Hà đi trước đi, hai vợ chồng nhà tôi có xe rồi mà.
Cứ bắt anh phải đưa đi đón lại thế này thì không hay đâu, anh dù gì cũng là người bận trăm công nghìn việc!”
Hà Nham Đông rất muốn đánh người.
Tất cả những gì anh ta chuẩn bị nói từ trước đều đã bị Trần Hạo đánh bay.
Nhưng trước mặt Trần Hạo, anh ta chỉ có thể cúi đầu, rất giận nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Được! Vậy lát nữa gặp ở đó nhé!”, nói xong, Hà Nham Đông cười tươi rồi đi thẳng.
Sau đó, Trần Hạo híp mắt cười nhìn Bạch Phi Nhi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Xuất phát thôi!”, Bạch Phi Nhi khó chịu nói.
“Vợ ơi, vợ không khen tôi câu nào à?”
“Khen anh cái gì?”
“Khen tôi giúp cô đuổi ruồi đó!”
Bạch Phi Nhi đã ra đến cửa, bèn dừng bước và đáp: “Ừ đấy, nhưng vẫn còn một con nữa cơ...!Anh nghĩ cách tiếp đi nhé?”
“...” Trần Hạo câm nín, còn Bạch Phi Nhi thì vui vẻ đi thẳng.
Trần Hạo vừa đi vừa cười khổ, cô gái này tệ thật, sao cứ phải kiêu ngạo như thế chứ? Khen một câu thì chết ai!
Sau đó, hai người im lặng lên xe, nửa tiếng sau đã đến trung tâm biểu diễn âm nhạc Hải Dương.
Hà Nham Đông đã tới trước, thấy Bạch Phi Nhi và Trần Hạo đến thì đi lên chào đón, sau đó ba người vào trong sảnh.
Lúc vào hội trường cũng là