Cả Trương Đức Phát và Ngô Bân đều nghe thấy ba chữ Trần đại sư từ trong miệng của Lưu Khánh thốt ra, liền sững sờ ngay tại chỗ.
Trần Hạo, người chồng ngốc nghếch của Bạch Phi Nhi sao!
Người này chính là mục tiêu để tám chuyện của cả công ty lúc rảnh rỗi, không ai là không biết!
Hôm nay, một tên ngốc đã trở thành Trần đại sư trong sự công nhận của vị bác sĩ nổi tiếng Lưu Khánh!
Đây gọi là có tiền thì có thể điều ma khiển quỷ sao? Không, có tiền có thể khiển quỷ điều ma?
Nhà họ Bạch giàu có, cho nên cả tên ngốc nhà họ Bạch cũng có thể khiến cho người khác phải gọi là đại sư? Nhất định là như vậy!
Trương Đức Phát và Ngô Bân nhìn nhau, cả hai đều sững người, ngơ ngác nhìn Lưu Khánh và Trần Hạo đang nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Ngô Bân, anh ta tự hỏi có phải Trần Hạo đã trở lại bình thường rồi hay không, trong nháy mắt liền trở thành đại sư?
"Trần đại sư, tôi cũng biết mình tới quá mạo muội! Nhưng quả thực tôi có chuyện không biết phải làm như thế nào! Con gái của một người bạn cũ của tôi mắc phải một bệnh rất khó trị, tôi mong có thể mời cậu đến xem qua một chút!"
Thái độ của Lưu Khánh hết sức chân thành, không có một chút thái độ kiêu ngạo của một đại sư, chỉ giống như một cậu học trò đi tìm thầy giáo, vô cùng khiêm tốn nhã nhặn.
"Chuyện này không được đâu, tôi không phải là bác sĩ!", Trần Hạo lười biếng từ chối.
"Trần đại sư, xin cậu hãy giúp đỡ! Sau này có việc gì cần tới tôi, tôi tuyệt đối không trốn tránh!", Lưu Khánh chắp tay làm động tác cầu xin.
Trần Hạo do dự một chút, sau nhìn thấy Trương Đức Phát cùng Ngô Bân đều đang kinh hãi nhìn mình, anh đột nhiên không muốn tỏ ra quá lợi hại ở trước cổng cửa công ty với Lưu Khánh.
"Đi thôi, đi thôi! Đi xem qua một chút!", Trần Hạo kéo tay Lưu Khánh đi khỏi đó.
Lưu Khánh cung kính đón Trần Hạo vào trong xe Mercedes-Benz, mãi đến khi xe chạy đi được một hồi lâu, Ngô Bân mới vuốt mặt hỏi: "Anh Trương, anh nhận lầm người rồi sao?"
“Không, làm gì có!”
"Xem ra tên ngốc đó đã hồi phục rồi!"
“Đúng, đúng vậy!”
"Vừa rồi tôi nói như vậy, liệu tôi có bị trả thù không? Tôi có nên xin lỗi anh ta không?"
"Anh có muốn nhắc lại với ông chủ chuyện đó không?"
“Tôi nghĩ cứ giả bộ không biết là tốt nhất!”
“...”
Trần Hạo lên xe của Lưu Khánh, chiếc xe tăng tốc chạy về phía ngoại ô thành phố. Anh cũng lười hỏi, dù sao anh cũng đã đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ gặp bệnh nhân.
Xe nhanh chóng dừng lại tại một khu điền trang tư nhân ở ngoại ô thành phố, trước cổng có bốn hàng vệ sĩ đứng canh!
Sau khi Lưu Khánh đưa Trần Hạo ra khỏi xe, ông ấy đưa ra giấy mời rồi mới được cho qua.
Xe đi qua khoảng sân vắng, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự sân vườn.
Phong cách cổ điển sang trọng và trang nhã của tòa đình nhỏ, bức tường bình phong nổi tiếng, những chạm khắc tinh xảo trên gỗ, tất cả đều thể hiện cốt cách và sự sang trọng của chủ nhân.
“Đi, đi theo tôi!”, Lưu Khánh chỉ vào tầng trên của biệt thự, dẫn Trần Hạo lên tầng ba.
Khi đến gần tầng ba, Trần Hạo cảm thấy có chút âm u. Khác với vẻ thoáng đãng của tầng một và tầng hai, tầng ba như được cố tình che bớt ánh sáng bằng rèm, lộ ra vẻ trầm mặc mờ mịt!
"Tiểu Tiêu, cháu có ở đó không? Hôm nay chú đưa một đại sư đến đây!", Lưu Khánh dẫn Trần Hạo đến cửa một phòng ngủ rồi gọi lớn.
"Chú Lưu, thật sự không cần đâu! Chú..."
Khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Trần Hạo, một bóng dáng quen thuộc hơn lại xuất hiện trước mặt anh.
“Là cô?”, Trần Hạo gãi gãi mũi, vẻ mặt bất lực.
“Hai người quen nhau sao?”, Lưu Khánh ngạc nhiên.
Nếu như không phải trông nét mặt của Lưu Khánh không có chút nào giả tạo, thì có khi Trần Hạo còn nghĩ đây là vở kịch do Tiêu Nhất Phi đạo diễn!
“Xem ra chúng ta đúng là có duyên!”, Tiêu Nhất Phi cười nhạt nói.
"Là cô bị bệnh sao? Thật sự nhìn không ra! Chẳng lẽ cô phải lòng tôi nên cố tình mời tôi đến đây sao?", Trần Hạo mở miệng nói.
Gương mặt của Lưu Khánh hơi biến sắc, nhưng sau đó ông ấy rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng Tiêu Nhất Phi dường như cũng không có phản ứng gì với điều đó, ông ấy thở phào nhẹ nhõm rồi đưa ánh mắt dò xét của mình về phía Tiêu Nhất Phi.
“Đã là do chú Lưu giới thiệu thì tôi cũng sẽ nghe lời chú ấy mà thử xem thế nào!”, Tiêu Nhất Phi rất tôn trọng Lưu Khánh.
“Vào đi!”, Tiêu Nhất Phi chỉ và phòng.
Trần Hạo đi theo, và cau mày khi bước vào cửa.
Rèm cửa phòng màu tối, ban ngày kéo rèm,