Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung: Chương 190: Lai lịch không nhỏ
"Tôi chơi nổi?", Tiêu Nhất Phi không nhượng bộ nói.
Trần Hạo bỗng nhiên nghiêng người, trong nháy mắt tình trạng của hai người liền thay đổi, Trần Hạo ép Tiêu Nhất Phi vào góc.
Tiêu Nhất Phi hoảng hốt, không nghĩ tới Trần Hạo lại phản ứng lớn như thế, công kích mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt cô ấy có chút rối loạn.
Sau khi Trần Hạo đánh nghi binh liền rút lui, cười ha ha
nghênh ngang rời đi: "Cô không chơi nổi đâu!"
Tiêu Nhất Phi nhìn bóng lưng Trần Hạo tức giận, nhưng trong lòng lại có một cảm xúc khác chạy qua!
Mấy phút sau, thư ký của Chu Trường Lâm tới, dẫn Tiêu Nhất Phi đến bộ phận liên quan đang diễn ra hiệp nghị hùn vốn của trường học.
Mà Trần Hạo thì uống trà nói chuyện phiếm với Lâm Dạ Bạch ở trong văn phòng của Chu Trường Lâm.
Nửa giờ sau, ở trung tâm đa
phương tiện của trường học.
Tiếng người huyên náo, người người nhốn nháo!
Tính cả toạ đàm của Trần Hạo lần này, đại học Trung y tổ chức tổng cộng ba toạ đàm, chỉ là người tham gia hai lần toạ đàm trước đó cộng lại không nhiều bằng lần này.
Rất nhanh, Lâm Dạ Bạch và Chu Trường Lâm đã dẫn Trần Hạo đi ra.
Hội trường vô cùng chấn động, các sinh viên đều thấy tò mò vì người còn trẻ như vậy mà đã được trường học mời đến tổ
chức toạ đàm, có nhấc tay thành thánh giống lời giới thiệu hay không.
Chu Trường Lâm lên sân khấu, mỉm cười nhìn sinh viên phía dưới, vỗ nhè nhẹ micro, hội trường lập tức yên tĩnh lại.
"Đại sư hôm nay đến giảng
bài tên là Trần Hạo, chủ đề là
bàn luận về cách vận dụng • • •
châm cứu trong Trung y, mọi người cùng đón chào nào!"
Tiếng vỗ tay thưa thớt, sinh viên nghị luận âm ĩ.
Hàng phía trước có một thanh niên âu phục phẳng phiu,
ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hạo chuẩn bị lên sân khấu, bên cạnh có hai người, ba người ngồi giữa một đám sinh viên bình thường có vẻ như hạc giữa bầy gà, xung quanh có người ngạc nhiên nhận ra thanh niên âu phục, thanh niên tây trang này lại là sinh viên giỏi của học viện châm cứu - Tê Tử Vân.
"Tử Vân, tên nhóc này còn trẻ như vậy, thế mà đã được gọi là đại sư roi!"
"Đúng vậy! Ngay cả lão hiệu trưởng cũng tới, có vẻ như rất coi trọng tên này!"
Tê Tử Vân nghiền ngẫm
cười một tiếng: "Hy vọng anh sẽ không để cho tôi thất vọng! Nếu không! "
Nhìn thấy vẻ mặt này của Tê Tử Vân, hai người bên cạnh liền cười.
"Hy vọng tên này có chút bản lĩnh, nếu không phải sẽ gặp xui xẻo!"
"Nói nhảm, hoa khôi của trường chúng ta dễ bị đưa đi như vậy sao?"
Mà lúc này, Trần Hạo đã đi lên sân khấu, mỉm cười nhìn bên dưới, hội trường hò hét ầm ĩ nửa ngày mới yên tĩnh lại.
"Thật ra tôi căn bản không muốn tới buổi toạ đàm này!"
Xuỳ!
Sau khi Trần Hạo nói một câu, phía dưới liền nổi lên những tiếng huýt gió.
Trần Hạo lơ đễnh: "Tôi biết tôi nói như vậy mọi người sẽ cảm thấy tôi giả vờ, nhưng đây là suy nghĩ thật sự của tôi, thứ như châm cứu, chỉ có giảng giải không thì không được! Muốn học tốt, vừa phải nhìn, vừa phải thử! Thực tiễn mới là giáo viên tốt nhất của châm cứu!"
Lần này, phía dưới càng
thêm Ồn ào.
"Đại ca, anh đang chơi chúng tôi sao?”
"Đúng vậy! Có nhiều người tới nghe buổi toạ đàm của anh như vậy, anh lại cho chúng tôi một câu không thể giảng?