Ngay sau đó, đôi mắt của Trương Tân liền sáng lên, từ sự thay đổi thoáng qua này, ông ta đã nhìn ra Trần Hạo không chỉ biết toa thuốc này, hơn nữa còn là bác sĩ Trung y rất tài giỏi! Trong lòng ông ta càng thêm coi trọng anh.
"Rất cảm ơn cậu, cậu đồng ý lấy ra thứ quý giá như vậy, đủ để thấy rất rộng lượng rồi!”
Giá trị của long tiên phương này là bao nhiêu, không ai biết rõ hơn Trương Tân.
"Việc nhỏ! Không cần cảm ơn!", Trần Hạo thản nhiên nói.
Trên mặt Trương Tân tràn đầy sự hổ thẹn, nói: "So với sự rộng rãi của cậu, tôi thấy rất xấu hổ, vừa rồi sở dĩ tôi không đồng ý hợp tác, nguyên nhân chủ yếu là không muốn chia sẻ nghiên cứu của mình ra ngoài, lòng danh lợi quá nặng!"
Tiêu Nhất Phi nói: "Giáo sư Trương đừng tự trách, chẳng ai hoàn mỹ cả, ai mà lại không hy vọng được cả danh và lợi chứ, đây là chuyện quá bình thường!"
Trương Tân nói: "Tống giám đốc Tiêu, ngoại trừ việc tôi quyết
định hợp tác thành quả nghiên cứu với Cửu Khúc ra, tôi còn rất muốn gia nhập vào sở nghiên cứu của tống giám đốc Tiêu, chỉ là không biết cô có đồng ý chấp nhận lão già này hay không!”
Tiêu Nhất Phi nghe như thế thì vô cùng mừng rỡ: "Đương nhiên là tôi đồng ý, sở nghiên cứu của chúng tôi có thể có giáo sư Trương gia nhập, sau này nhất định có thể nâng cao hơn một bước!"
Trương Tân nhìn về phía Trần Hạo, có chút cảm động nắm lấy tay anh: "Hòm nay cậu đã dạy cho tòi một bài học nhớ đời, để cho tôi cảm nhận được
sâu sắc cái gì gọi là tấm lòng bác sĩ, thật đáng kính trọng!"
Nói xong những lời này, Trương Tân lại cúi đầu với Trần Hạo.
ông ta biết rõ, nếu Trần Hạo giấu giếm long tiên phương này, không nói đến việc mở cửa hàng thuốc, cho dù là bán cho những còng ty sản xuất thuốc kia cũng đều có giá trên trời! Trần Hạo hào phóng cho ông ta như thế, ngoại trừ việc anh muốn kết quả nghiên cứu của ông ta ra, đương nhiên cũng hy vọng thòng qua ông ta để càng nhiều bệnh nhân được hưởng lợi.
Trần Hạo thản nhiên nói: "Giáo sư Trương quá khen, nếu mọi chuyện đã thành còng, vậy chúng tôi đi về trước!”
Trương Nguyên ở một bên tức muốn chết, hôm nay anh ta đến đế phá hỏng chuyện tốt của Tiêu Nhất Phi, kết quả không ngờ rằng không những không phá hỏng được, ngược lại còn tận mắt nhìn thấy Trần Hạo thay đổi tình hình, bị vả mặt bôm bốp!
Trương Tân là ông chú của anh ta, chỉ tiếc lúc này ông chú còn chẳng thèm nhìn anh ta cái nào, coi mình thành không khí, thật không phục, cũng không nghĩ ra được là vì sao!
Chẳng lẽ thứ mà Trần Hạo cho thật sự là bảo bối gì?
Trương Nguyên trơ mắt nhìn ông chú mình cung kính tiễn Trần Hạo rời đi, trong lòng buồn bực chỉ muốn chửi bậy!
Anh ta phát hiện hê cứ gặp lần nào Trần Hạo là lần đó đều có kết cục mặt mày xám xịt, nhìn ông chú nở nụ cười lấy lòng tiên Trần Hạo, Trương Nguyên cảm thấy mặt mình đau rát, tí nữa thì nghẹn chết.
Mấy phút sau, Trương Tân tiền xong trở về.
Trương Nguyên cực kì khó
hiểu hỏi: "Ông chú? ông chú đang đưa lợi ích của nhà họ Trương ra bên ngoài đấy à, cháu mới là cháu trai của ông chú đây này! ông chú cứ trơ mắt nhìn cháu bị tên khốn đó chèn ép sao? Không phải ông chú đã đồng ý không hợp tác với cửu Khúc rồi à?”
Trương Tân tức giận nhìn cháu trai: "Đây là dáng vẻ bị chèn ép của cháu đấy à? Cháu có chút khí thế nào của nhà họ Trương chúng ta không? Cháu nhìn cậu Trần người ta kìa, thứ