Nhìn thấy Tống Sơn, Bạch Tử Húc có chút bất ngờ!
Lần trước trong sòng bạc của Lôi Cửu Chỉ, anh ta bị Lục Bách Vạn đánh thành chó, hoàn toàn không chú ý đến Tống Sơn có mặt.
Lúc này nhìn thấy Tống Sơn, không chỉ giật mình, mà còn có chút nghi ngờ Tống Sơn tới đây là có mục đích gì!
Tống Sơn thì cười tủm tỉm hỏi: "Tử Húc, tôi đã biết hết I>I•I •
chuyện của anh rồi, sao lại gây ra chuyện lớn như thế?"
Bạch Tử Húc nghe xong thì không thể không giữ mặt mũi, không thừa nhận nói: "Chuyện gì? Không biết cậu đang nói cái gì!"
"Còn giả vờ với tôi ư? Lục Bách Vạn chỉ thiếu việc lan truyền tin tức ra cho toàn bộ người trong sòng bạc đều biết thôi! Tại sao lại thua nhiều như thế?", Tống Sơn hỏi.
Bạch Tử Húc thấy Tống Sơn còn biết cả Lục Bách Vạn, liền hiểu ra không thể lừa được: "Xui xẻo chứ sao!"
Bạch Tử Húc không xa lạ gì Tống Sơn, khi còn bé hai người thường cùng nhau chơi đùa, chỉ là sau khi lớn lên, địa vị của hai nhà dần cao hơn, mới dần dần xa cách mà thòi!
Lúc này nhìn thấy Tống Sơn, Bạch Tử Húc liền thấy rất xúc động.
"Chúng ta là người thân, anh nợ tiền sao không đi tìm tòi? Tống Sơn tòi không có bản lĩnh lớn gì, nhưng vẫn có chút tiền!", Tống Sơn nói.
Bạch Tử Húc muốn há mồm, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Rốt cuộc anh nợ bao nhiêu?", có vẻ như Tống Sơn đã "nhận ra", liền hỏi.
Bạch Tử Húc nhìn Tống Sơn, trong lòng thổn thức, đồng thời lại có chút cảm động.
Bây giờ những người bạn mà bình thường anh ta hay chơi cùng, sau khi biết anh ta nợ Lục Bách Vạn một khoản tiền cờ bạc kếch xù, đều trốn tránh anh ta giống như ôn thần! Không ngờ rằng bạn chơi từ bé lại không ghét bỏ hay xa lánh.
"Hơn! Hơn trăm triệu! ",
Bạch Tử Húc lắp bắp nói.
"Cái gì?”, Tống Sơn tỏ vẻ "kinh ngạc”!
Bạch Tử Húc biết bây giờ nhà họ Tống có địa vị ở La Thành, danh tiếng có một không hai, nhưng Tống Sơn chỉ là một người trong đám con cháu đông đảo của nhà họ Tống, có vẻ như cũng không có khả năng trở thành người nối nghiệp! Muốn cậu ta bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là điều không thể!
Nghĩ đến điều này, Bạch Tử Húc lại không nhịn được than thở vài tiếng.
Tống Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có hai mươi triệu,
anh cứ lấy đi ứng trước, nếu không được thì cứ nợ lãi để kéo dài mấy ngày, bây giờ Bạch thị đang ở đầu sóng gió, nếu như thật sự khiến Lục Bách Vạn tức giận đến tận cửa đòi tiền, Bạch thị sẽ gặp phiền toái!"
Bạch Tử Húc ủ rũ nói: "Sao tôi có thể không biết chứ? Chỉ là tôi nợ Lục Bách Vạn bảy mươi triệu, vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ sợ là đã đến một hai trăm triệu, mà còn chưa tính tiền lãi!"
"Trời! ", Tống Sơn hít ngược một hơi.
Sau khi ngẫm nghĩ, Tống
Sơn nói: "Đúng là tòi không thể giúp được số tiền ấy rồi, những gia tộc có thể cho mượn nhiều tiền như vậy ở Hải Dương chỉ có ba nhà là nhà họ Hạ, nhà họ Hà, nhà họ Trương.
Tòi không quen nhà họ Hạ, nhưng ở chỗ nhà họ Trương, nhà họ Hà thì tòi còn có chút mặt mũi, tôi giúp anh hỏi?"
Bạch Tử Húc muốn khóc cho Tống Sơn xem: "Hai nhà này tôi cũng đã mượn không ít!”
"Cái gì?", Tống Sơn tỏ ra sợ hãi, sau đó liền đứng dậy đi đi lại lại, giống như đang thấy gấp gáp thay Bạch Tử Húc vậy.
Mà anh ta thì