Sau đó, Lưu Phong dùng bút viết lên giấy mấy điều quan trọng.
"Cậu đừng quan tâm đến chuyện này, dù sao cũng là khó khăn, sau khi giải quyết xong tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho cậu!’’, Bạch Tử Húc nói.
"Thế này, ba trăm triệu không phải số lượng nhỏ, anh đang ở chỗ nào, để tôi tới!”, Lưu Gia Ấn nói.
"Tôi đang ở! ’’, Bạch Tử Húc nói địa chỉ của mình cho Lưu Gia Ấn.
"Chờ tôi, sẽ đến ngay lập
cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Gia Ấn khó hiếu nhìn về phía ông nội: "Ông nội, Bạch Tử Húc đã cắn câu, chỉ là số tiền anh ta cần quá lớn, có phải chúng ta nên cân nhắc lại hay không?"
"Cân nhắc cái gì? Cháu đã quên mục đích của chúng ta là gì rồi hả? Trong tay dòng thứ ba cũng có một phần cố phần!", Lưu Phong thản nhiên nói.
"Thế nhưng bây giờ chúng ta vì để nhằm vào Bạch thị, đã cân bằng tài chính tốt nhất rồi, chúng ta cũng không thể tham ô
nhiều tiền, hơn nữa một khi đấu với nhà họ Bạch, chắc chắn những cổ đông nhỏ sẽ lên giá ngay lập tức, đến lúc đó số tiền nào cũng đều là con số trên trời, có phải sẽ! có chút mạo hiếm không?", Lưu Gia Ấn hỏi.
Nói đến đây, ánh sáng lóe lên trong mắt Lưu Phong, bỗng nhiên đứng lên, duỗi thẳng lưng ra: "Mũi tên đã bắn đi sẽ không thể quay lại! Nếu chúng ta đã quyết nhất định phải nhằm vào nhà họ