Tuy Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn đều biết được chút ít nhưng hai người vẫn lừa mình dối người, đây chính là cái bẫy mà ông Bạch, ông Mễ và những nhà khác cùng nhau bày ra để nhằm vào nhà họ Lưu!
Đã đến lúc này rồi, ông Bạch cũng ngầm thừa nhận lời của Bạch Phi Nhi là sự thật.
Người mà họ cho là rác rưởi, là sỉ nhục của gia tộc, làm họ phải mất mặt đã đi đến một tầng cao mà họ không thể với tới.
CỔ phần thuộc về nhà họ Bạch mà lại nằm trên tay một người ngoài.
"Đây không phải sự thật!", Bạch Chân Chân như hóa điên.
Lư Diễm Linh cũng không tin, hốt hoảng lắc đầu: "Phi Nhi, thím biết việc thu hồi cổ phần của chúng ta đã làm cháu tốn rất nhiều công sức nhưng cháu cũng không thế ăn nói linh tinh thế chứ? Sao có thể là tiền của Trần Hạo được!"
Bạch Lệ Vân cũng lên tiếng: "Không thể nào, sao cố phần nhà chúng ta có thể mang họ Trần được? cả đời đều không, vĩnh viễn không!"
Bạch Phi Nhi đưa mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh:
"Xin lồi, nhưng những gì cháu vừa nói là thật! Dù mọi người không tin thì đó cũng là sự thật!"
Bạch Minh Hợp phẫn nộ, cả tâm trí ông ta chìm trong lửa giận, sao họ có thể nhường cổ phần của nhà họ Bạch cho một người ngoài nắm giữ được chứ!
Không được, tuyệt đối không thể được, cái tên ở rế từng mắc bệnh khờ này có tư cách gì để