"Trần Hạo chết tiệt, anh chờ đó cho tôi, anh ta có gì tốt đẹp mà các người phải lấy lòng? Hòm nay, chúng ta phải tính rõ ràng cả nợ mới lẫn nợ CŨI", Hà Nham Đòng hung tợn nói rồi rút điện thoại ra, ấn sô gọi đi.
Trần Hạo lái xe chậm rì rì trên đường cao tốc Hải Dương.
Điện thoại bỗng nhiên vang
lên âm thanh thông báo, anh tiện tay mở ra xem, bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Tiêu Nhất Phi.
"Tòi nói này, cậu có phải là đàn ông không vậy? Miếng ăn đưa đến miệng rồi mà còn không ăn, tối hòm qua chị đây phải nằm một mình cả đêm!”
Trần Hạo buồn CƯỜI, thầm nghĩ, một mình cái đầu cô, chắc hẳn là vừa mới tỉnh ngủ!
Vừa bỏ điện thoại xuống, thông báo lại vang lên.
Vài giây sau, bên trong truyền đến giọng nói của Tiêu
Nhất Phi.
"Cho cậu xem thứ tốt!"
Trần Hạo buồn cười nghĩ, yêu tinh này lại tràn đầy sức sống rồi.
Anh không nghĩ tới, cô ấy vừa nói cho anh xem thứ