Sau khi xuống xe, Trần Hạo lười biếng dựa vào thân xe, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Hà Nham Đông đang tiến về phía này, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.
Vệ sĩ của Hà Nham Đông dừng xe ngay trước đầu xe Trần Hạo, chặn đi đường lui của anh, sau đó, mấy tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn bước xuống.
Hà Nham Đông dẫn đầu nhóm người, vô cùng khí thế nói: "Trần Hạo, anh biết là bản thân không thể trốn thoát được, nên hiện giờ đang suy nghĩ muốn quỳ xuống cầu xin tòi tha thứ sao?”
Trần Hạo cười nói: "Hà
Nham Đòng, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại sống chết cắn lấy, không chịu buông tha, loại chuyện tự đi tìm đường chết này anh thật ra là một người lành nghề phải không?"
Hà Nham Đông nghe được những lời nói này, đầu tiên là sửng sớt, sau đó cười lớn.
Xung quanh, đám vệ sĩ đi theo Hà Nham Đông cũng chẳng thèm xem trọng lời nói của Trần Hạo, bọn họ nở nụ cười độc ác, chỉ cảm thấy anh điên rồi, chuyện đã đến mức này mà còn dám mạnh miệng.
"Ngu xuẩn! Biết điều