Louis không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Trần Hạo, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Tôi đã làm không tốt, mong anh thông cảm. Tôi sẽ làm lại lần nữa!”, Louis nói xong định đi về khu bếp.
“Được rồi! Quay lại đi, ăn cái gì nữa! Mấy thứ đồ ăn rác rưởi của cậu làm mất hết khẩu vị của tôi rồi!”, Trần Hạo chẳng vui vẻ gì mà nói.
“Vâng vâng! Anh thật sự là người hiểu biết về món ăn Pháp, phá hỏng khẩu vị của anh, Louis thật đáng tội!”, Louis tỏ ra đầy ân hận.
Hà Nham Đông muốn điên luôn còn Viên Thế Thành thì cảm thấy đầu óc rối loạn!
Đầu bếp vàng Michelin, lòng tự tôn, kiêu ngạo của anh đâu rồi!
Tại sao lại bị một thằng ngốc dạy dỗ như cháu trai vậy?
Bạch Phi Nhi không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, trực giác của nữ giới nói cho cô biết Louis thật sự sợ Trần Hạo! Và nỗi sợ đó phát ra từ trong xương tủy!
Trần Hạo liếc mắt nhìn những người khác: “Bây giờ mấy người còn nghi ngờ lời nói của tôi nữa không?”
Hà Nham Đông lúc này mới tỉnh táo lại, khiêu khích nói: “Louis, người này vừa nói đồ ăn của anh là rác rưởi! Anh không giận sao?”
“Anh ấy nói đồ ăn của tôi là rác thì chính là rác, ngay cả khi anh ấy nói tôi là rác rưởi thì cũng là đúng! Đó là phúc phận của tôi!”, Louis nói.
“…”
Hà Nham Đông hoàn toàn sụp đổ.
Con người có thể mất tự trọng đến mức này sao?
Trần Hạo chỉ vào chai Lafite: “Anh nói rõ về chai rượu này, tránh để tôi nói họ lại không tin!”
Louis cầm rượu lên để trước mũi ngửi thử, sau đó nếm thử một ngụm rồi nói: “Chai Lafite 82 này là giả!”
“Không… không thể nào! Tuyệt đối không thể, tôi đã thuê chuyên gia về rượu vang thử rồi!”, trong ánh mắt Viên Thế Thành lóe lên tia hoảng loạn.
Louis khẳng định nói: “Đây là loại rượu đặc sản ở Bordeaux. Năm năm trước, có người phát hiện ra sau khi cho thêm tinh dầu thơm đặc biệt vào loại rượu này rồi ủ thì có mùi vị gần giống với Lafite. Người bình thường sẽ không thể phân biệt, nhưng những người chuyên nghiệp như tôi chỉ cần nếm thử một chút là có thể phân biệt được thật giả!”
“Tuyệt đối không thể. Đây không phải rượu giả! Handel đã vỗ ngực bảo đảm với tôi mà!”, Viên Thế Thành kêu lên.
Louis trịnh trọng nói: “Anh bị lừa rồi. Lấy tôn nghiêm đầu bếp vàng Michelin, tôi xin thề, rượu này chắc chắn là rượu giả!”
Hà Nham Đông chán nản nhìn Louis, tôn nghiêm? Anh có tôn nghiêm sao?
Viên Thế Thành đảo mắt, chơi kiểu vô lại: “Nói mồm không có giá trị, đây không phải rượu giả!”
Louis khôi phục vẻ kiêu ngạo của đầu bếp lớn khi đối mặt với những người khác mà nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho trang trại rượu Lafite, thông báo tình hình ở đây. Nếu anh muốn tiếp tục bán những rượu này thì anh sẽ phải trả khoản bồi thường khổng lồ trước tòa!”
Bụp một tiếng, Viên Thế Thành ngã xuống đất, ngất đi, hai mắt nhắm tịt.
Sau khi Viên Thế Thành kiểm tra lô Lafite 82 giá rẻ này xong thì đã lấy toàn bộ tài sản để mua, đã trả đủ 5 triệu!
Viên Thế Thành cảm thấy, dựa vào lô rượu này kiếm một khoản lớn thì nửa đời sau, anh ta chỉ ngồi không hưởng lợi.
Trần Hạo làm ngơ cảnh tượng trước mắt, nhìn Louis nói: “Vị đầu bếp này, dù sao anh cũng là đầu bếp vàng Michelin, chuyện xấu bỉ ổi như vậy anh cũng làm sao? Nếu truyền ra ngoài thì anh làm nghề thế nào?”
Louis gãi đầu nói: “Đây không phải vì các quý cô ở Hải Dương nhiệt tình quá sao! Để phụ nữ đợi không phải hành vi lịch sự, cho nên tôi muốn tranh thủ thời gian!”
“Anh không sợ người khác nhìn ra sao?”, Trần Hạo không vui nói.
“Mấy kẻ nhà giàu đời thứ hai này đều cầm tiền dát lên mặt mình, mục đích là để khoe khoang bữa ăn này chứ không phải thực sự thưởng thức bữa ăn của tôi. Họ đã tắc trách với tôi thì tại sao tôi không thể mặc kệ họ. Hơn nữa, nếu không phải anh thì không ai có thể nhìn ra!”, Louis chế giễu liếc nhìn Hà Nham Đông.
Trần Hạo sững sờ: “Cậu chủ Hà không phải bạn của anh sao? Anh ta nói anh đặc biệt tới đây vì anh ta, chọn Hải Dương để làm một trong năm bữa ăn trên toàn nước Hoa. Kết bạn bừa bãi không phải là tác phong của anh đấy chứ!”
“Bạn bè gì chứ? Bữa ăn này là do anh Hà bỏ ra năm triệu để mua từ trên tay một người khác ở đây, cũng chính là người trước đó dùng tiền để làm dơ bẩn nghệ thuật nấu ăn thần thánh của tôi, thì tôi mới qua quýt với họ! Tài nấu ăn của tôi chỉ dành cho người hiểu để thưởng thức!”, Louis nghiêm túc nói.
Trần Hạo nhìn Hà Nham Đông với ánh mắt trêu ngươi: “Cậu chủ Hà, thì ra anh không phải là bạn của Louis? Mà phải mua bữa ăn này à?”
Sắc mặt Hà Nham Đông tái xanh, nếu lúc này trong tay anh ta cầm dao thì chắc chắn sẽ giết chết Trần Hạo.
Hà Nham Đông đáng thương, vô phúc lại bị hố một lần nữa.
Bạch Phi Nhi biết Hà Nham Đông có ý đồ với cô, càng