Sau khi quay về biệt thự, Bạch Phi Nhi đã vội vàng lao vào công việc, được Smith giao bản quyền, Bạch thị như một bước lên trời. Công việc đã chiếm toàn bộ tâm trí của Bạch Phi Nhi nên cô không hề suy nghĩ kỹ càng xem liệu Trần Hạo có đang lừa cô chuyện của Louis hay không.
Hoặc nói chính xác hơn là Bạch Phi Nhi không có thời gian nghĩ tới Trần Hạo.
Trần Hạo về phòng tắm rửa, nằm trên giường gửi tin nhắn cho Louis cảnh cáo anh ta không được để lộ tung tích của anh rồi mới dần chìm vào giấc ngủ, khi đó, Âm Dương Cửu Thiên quyết của anh cũng tự động vận hành.
Ngày hôm sau, Trần Hạo dậy rất sớm, vệ sinh xong, đang muốn đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện dưới khe cửa có một thẻ ngân hàng.
Trần Hạo nhặt lên nhìn, mặt sau thẻ có viết mật mã gồm hai chữ thêm một dãy số bằng những nét bút đẹp đẽ.
Trần Hạo nhận ra đây là chữ của Bạch Phi Nhi, biết tấm thẻ này là Bạch Phi Nhi đưa cho, anh cũng cảm thấy mình cầm tiền của Bạch Phi Nhi không có gì vô lý nên vui vẻ cầm luôn.
Sau khi ra khỏi phòng, bốn phía đã không còn bóng người, Bạch Phi Nhi đã đến Bạch thị.
Trần Hạo đi bộ ra khỏi biệt thự, tìm một hàng ăn sáng, ăn bát cháo và cái bánh chiên, sau đó ngồi xe bus đi tới đích đến ngày hôm nay của anh - phố đồ cổ.
Phố đồ cổ cách biệt thự năm trạm xe, đi một lát là tới.
Sau khi xuống xe, Trần Hạo nhìn thấy rất nhiều người đang bày hàng bên đường, có đá quý, đồ đồng, đồ sứ,… và cũng có không ít người đứng xem.
Trần Hạo liếc mắt thì thấy cụt hứng, một đống hàng giả!
Anh chậm rãi đi trên phố cổ, đa số cửa hàng đều mang màu sắc cổ kính, trang trí tinh tế, bên ngoài bày hàng đống còn bên trong để những sản phẩm tinh xảo, nhưng đáng tiếc 90% đều là “đồ công nghệ”!
Lý do anh tới phố cổ này là vì anh đã đồng ý giúp Mễ Trấn Nam giải quyết việc khắc con cái.
Trần Hạo có rất nhiều cách để giải quyết số mệnh này, nhưng điều kiện có hạn nên phần lớn không thể thực hiện.
Trần Hạo đã chọn cách đơn giản nhất cũng tiện lợi nhất, bùa hộ mệnh Bình An dưỡng mệnh kéo dài tuổi thọ, hỗ trợ việc điều trị bằng trung y.
Nhưng để làm bùa Bình An cần ngọc cổ có linh mới được.
Anh đi quanh phố đồ cổ một vòng nhưng không tìm thấy thứ gì hay ho, đừng nói là ngọc cổ có linh mà còn không thấy có mấy ngọc dưỡng nhân thượng hạng.
Trần Hạo đang muốn về nhà thì chợt một cửa hàng tên là Duyên Lai Hiên thu hút sự chú ý của anh. Càng tới gần cửa hàng đó, anh càng cảm nhận được linh tính khiến tinh thần sảng khoái.
Trần Hạo sải bước vào trong tiệm, liếc mắt nhìn tủ đá quý thì thấy mấy thứ quý báu.
Trong quầy có một khối ngọc cũ, chất ngọc cổ tinh khiết, bên ngoài có lớp phủ hồ, ngoài ra có ngọc tạp bao gói, nếu không có hiểu biết thâm sâu thì sẽ không nhìn ra giá trị của nó.
Trần Hạo nén sự phấn khởi trong lòng, ngẩng đầu nhìn ông chủ đang ngồi gõ phím lạch tạch trong quầy: “Ông chủ, đồ này bao nhiêu tiền?”
Ông lão không ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: “Ngọc cổ đời Minh, một ngàn tám!”
Trần Hạo mỉm cười: “Rẻ hơn được không?”
Ông chủ đang hăng say chơi cờ trực tuyến, lại vì nói chuyện với Trần Hạo mà đi lỡ một nước bị thua bạn chơi, tức giận ném chuột: “Đen thật!”
Sau đó, ông chủ khó chịu ngước mắt: “Giảm 90% cho cậu, mua không?”
Thật ra, khi Trần Hạo vào trong tiệm, ông chủ đã chú ý đến anh. Mấy miếng ngọc cổ mà Trần Hạo nhìn đến toàn là đồ vớ vẩn do ông ta dùng 300 tệ mua của tiệm đồ cổ bị phá sản, trong mắt ông ta chỉ đáng tiền mấy bao thuốc lá.
Hơn nữa, trên người Trần Hạo mặc toàn đồ rẻ tiền, cộng lại chưa đến 500, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền, đương nhiên ông chủ sẽ thấy chán nản.
Trần Hạo lại không để ý sự coi thường của ông chủ, hỏi: “Có thật giảm 90% không?”
Ông chủ cười khinh: “Được rồi anh bạn, người như cậu này nào tôi cũng gặp, nói nhiều chỉ mất thời gian của tôi và cậu. Bên kia có đầy thứ 10 tệ, tùy cậu lựa chọn. Cậu xem đi, chọn một thứ lưu niệm!”
Nói xong, ông chủ cúi đầu nhìn máy tính chuẩn bị đánh trận thứ hai.
Trần Hạo còn muốn nói gì thì có một ông lão tiến vào trong tiệm, mặc một bộ trang phục đời Đường, mái tóc hoa râm, bộ dạng hiền từ, ánh mắt rất có thần.
Ông chủ vừa nhìn thấy ông lão thì bỏ ngay suy nghĩ muốn chơi game, cười híp mắt tiến lên, đẩy Trần Hạo đang đứng chắn giữa họ sang bên như rác rưởi.
Ánh mắt của ông chủ nhạy bén, tuy ông lão kia chỉ nhìn như một ông già mặc áo đời Đường cộng một cái quần tập dưỡng sinh thường thấy trong công viên, nhưng nhìn chất liệu thì thấy là loại lụa xuân Giang Nam thượng đẳng, quý như vàng.
Nhìn đã biết là một con cừu béo!
“Thưa ông, ông có ưng ý cái gì không?”, ông chủ cười hỏi.
“Tôi xem đã!”, ánh mắt của ông lão bình tĩnh quét một lượt những đồ có trong tiệm.
“Ở đây tôi mới tới một lô thư pháp, toàn là hàng tốt! Vừa nhìn đã biết ông là nhà nghề… Tôi lấy cho ông xem!”, ông chủ tỏ ra nhiệt tình, nịnh nót giống như gặp bố đẻ không bằng.
Ông chủ lấy mấy bộ thư pháp ra, ông lão cầm từng bức xem kỹ càng.
Cuối cùng, ông lão chỉ vào một bức trong đó: “Bức Lam Thủy của Triệu Mạnh Phủ?”
“Trời! Mắt ông tinh thật, liếc một cái đã nhìn ra, không sai,