"Trần Hạo, tôi sẵn sàng xin lỗi vì thái độ lúc trước của tôi, còn chuyện anh nhân cơ hội tống tiền tôi hai trăm triệu, tôi cũng có thể..."
Cô ta chưa kịp nói xong thì Trần Hạo nhếch mép ngắt lời: "Gì? Muốn nói cô có thể bỏ qua à? Lý Giai Ni, tôi đúng là quá đề cao cô rồi, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra sao? Hai trăm triệu này không phải tôi tống tiền cô, mà đây là tiền cô phải trả cho việc mình đã gây ra!"
Lý Giai Ni sững sờ, không hiểu anh đang nói gì.
Trần Hạo hờ hững cười: "Cái chỉ số thông minh này của cô đúng là, tôi đề nghị sau này cô đừng nên quyết định cái gì thay bố cô thì hơn, công sức ông ta bồi dưỡng cô chắc là phó cho dòng nước cuốn trôi rồi!"
Lý Giai Ni cực kỳ tức giận.
Cô ta không hiểu nổi, mình muốn đẹp có đẹp, muốn địa vị có địa vị, đã thế còn giàu nứt đố đổ vách và là con một nữa! Ai thấy mà không nghĩ đến những việc khác chứ? Ai mà không xem Lý Giai Ni này như thiên thần mà cung mà kính chứ? Thế mà cô ta trong mắt cái tên này lại như rác rưởi vậy, từ khi biết nhau đến nay, Trần Hạo luôn châm chọc mỉa mai, chưa bao giờ cô ta được nghe lấy một câu tử tế từ anh.
"Cô ngụy trang cũng khá đấy, nhưng tôi biết đến lúc này cô vẫn nghĩ rằng mình đang ở vị trí rất cao! Sao cô không ngẫm lại xem, tại sao tôi cứ phải là người của Bá Đồ? Tại sao tôi chỉ có thể là đứa ở rể nhà họ Bạch?", anh mỉm cười, liên tục hỏi hai vấn đề.
Nghe vậy, Lý Giai Ni chợt thảng thốt như hiểu ra điều gì.
"Hai trăm triệu kia của cô là tiền bịt miệng? Mấy thứ cấm trong cái vali kia cô tưởng