"Trần Hạo...", Cao Lăng tăng âm lượng và gầm lên một tiếng.
Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.
“Trưởng phòng...”
Trần Hạo hơi bối rối khi nhìn thấy Cao Lăng phía sau lưng, còn chưa kịp giải thích thì Cao Lăng đã tỏ ra vô cùng tức giận.
"Trong giờ làm việc mà anh đang làm gì vậy? Công ty mời anh tới đây để cho anh thoải mái chơi game sao?", Cao Lăng uy nghiêm nói.
Trần Hạo biết rằng Cao Lăng đang muốn mượn chuyện để làm căng, chỉ cười mỉa mà không muốn cùng anh ta đôi co làm gì.
"Không phải chỉ là do mới tới phòng kinh doanh nên không quen với quy củ thôi hay sao! Lần sau sẽ không vậy nữa!"
Cao Lăng làm sao có thể bỏ qua cơ hội bắt bẻ này: "Cái gì mà lần sau không như vậy nữa? Ý anh là lần này coi như bỏ qua?"
Trần Hạo uể oải gật đầu.
Cao Lăng không ngờ Trần Hạo lại thực sự gật đầu một cách hời hợt, suýt chút nữa là muốn đánh ra một bạt tai!
"Chưa nói đến chuyện anh đi làm mà dám ngồi chơi game, anh còn dám để cho người ngoài tới phòng kinh doanh này, cô bé này là ai? Anh có biết trong công ty phòng kinh doanh là quan trọng nhất không, lỡ như mà hợp đồng cùng bí mật công ty bị rò rie ra ngoài thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Anh coi đây là nhà của anh sao? Tôi cảnh cáo anh, anh ở phòng ban khác có thể ỷ vào thân phận con rể nhà họ Bạch mà làm càn, tôi không quản được, nhưng anh đã làm việc ở phòng kinh doanh này thì đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đó!"
Cao Lăng tỏ ra vô cùng ngay thẳng, khiến cho một nhóm đồng nghiệp trong phòng kinh doanh nhìn thấy cảnh này đều thắc mắc không biết liệu người đàn ông ngay thẳng và kiêu ngạo đang đứng trước mặt đây có phải là tên trưởng phòng hèn hạ của họ hay không.
Khóe miệng của Trần Hạo nhếch lên, nghĩ bụng tên Cao Lăng này đúng là không biết tự lượng sức, không muốn nói là đã tha cho anh ta một đường sống rồi, vậy mà còn ở đây kiêu căng?
Khi Trần Hạo đang định nói chuyện, Tống Nhinh Mông đã hét lên: "Hây da, chết đi chết đi...!mẹ ông chứ!"
Khóe miệng Cao Lăng co giật, anh ta đứng thị uy cả nửa ngày, vậy mà những người này vẫn dám không coi anh ta ra gì sao!
Ngay lập tức, Cao Lăng bùng nổ tức giận, trút hết lên đầu của Trần Hạo.
Anh là con rể của nhà họ Bạch thì đã sao? Nhà họ Bạch không phải chỉ có một mình Bạch Phi Nhi, tôi muốn xem chuyện này có lọt vào tai Bạch Phi Nhi hay không, xem cô ấy làm sao có thể bảo vệ được người chồng rác rưởi của mình!
Đi làm mà còn mang theo một đứa bé con gái! Anh được lắm!
Tống Ninh Mông thất vọng ném con chuột sang một bên, liếc nhìn Trần Hạo, rồi nhìn sang Cao Lăng.
Cái ông này dám gây sự với anh rể sao?
"Không chơi nữa, không chơi nữa! Buổi tối về nhà chơi tiếp! Nhưng anh hứa trước đi, buổi tối anh không được từ chối chơi với em!", Tống Ninh Mông cho rằng bản thân rất là trưởng thành, đã chịu buông tha cho anh rể.
Trong đầu Cao Lăng lóe lên một suy nghĩ, lời nói của Tống Ninh Mông thật mơ hồ, anh ta nhìn Trần Hạo với nét mặt đầy mong đợi, xem tống Ninh Mông là người tình trong bóng tối của Trần Hạo mà không hề nghĩ ngợi gì thêm.
Làm sao một cán bộ cấp trung như Cao Lăng lại có đủ tư cách để quen biết ma nữ của nhà họ Bạch là Tống Ninh Mông kia chứ? Hơn nữa cô bé cũng rất ít khi đến Bạch Thị!
Nếu không có Trần Hạo làm việc ở phòng kinh doanh, thì Cao Lăng sẽ không bao giờ có thể dính dáng gì đến cô bé này cho dù anh ta có làm việc cho nhà họ Bạch cả đời!
"Chơi game trong giờ làm việc, rồi lại mang theo tình nhân làm trò thân mật ở nơi công cộng, anh cho rằng những người khác trong công ty đều đã chết rồi sao?"
Cao Lăng nói một cách rất hăng hái, Tống Ninh Mông cảm thấy phản ứng của Trần Hạo có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng anh lại không nói gì mà cứ nháy mắt với cô bé.
“Khụ khụ, Ninh Mông, anh ta, anh ta đang mắng em đó!”, thấy Tống Ninh Mông không hiểu, Trần Hạo bĩu môi ho khan hai tiếng.
Tống Ninh Mông ngẩn ra ba giây, sau đó mới tỉnh táo lại! Ồ, anh rể muốn mình ra mặt sao? Nhưng cô bé thật không biết phải làm gì.
Cô bé khoanh hai tay lại, mỉm cười nhìn Cao Lăng: "Bà đây ngồi ở chỗ này chơi game là đã nể mặt của anh lắm rồi nhé biết chưa! Anh tuổi gì muốn ra oai ở đây? Cho dù anh có thể quản được Trần Hạo, anh nghĩ là anh có thể quản được tôi hả?" Tôi là cấp dưới của anh sao?"
Cao Lăng sững sờ một lúc, anh ta cho rằng Tống Ninh Mông chỉ là một cô gái tóc vàng hoe ngu ngốc, trong trường hợp này phải tự cảm thấy chột dạ, không ngờ cô bé lại dám lớn tiếng với anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Trần Hạo giơ ngón tay cái ở một góc mà chỉ Tống Ninh Mông mới có thể nhìn thấy!
Tống Ninh Mông được cổ vũ, lại càng vặn vặn cái cổ nói: "Nhìn trừng trừng cái gì? Đừng tưởng rằng anh là người thành công! Làm chức nhỏ mà ảo tưởng mình có thể chỉ huy được tất cả hả? Sao cứ hung dữ với anh Hạo như vậy, nói chuyện đàng hoàng chút không được hay gì?"
"Tôi...", Cao Lăng như muốn phản bác.
tống Ninh Mông là ai, là ma nữ tái sinh đó, nghĩ xem cô bé có cho Cao Lăng cơ hội để lên tiếng hay không?
Với sự khuyến khích của Trần Hạo, cô bé liên tục nã đạn vào Cao Lăng!
"Tôi cái gì mà tôi? Cho dù chúng tôi có sai khi chơi game, thì anh cũng có thể nói chuyện đàng hoàng mà! Nhưng anh lại tỏ thái độ kiểu gì vậy hả?"
“...”
Cao Lăng bị mắng đến ngẩn ra.
Thái độ? Anh ta là quản lý, phê bình nhân viên mà lại bị xem là tỏ thái độ với nhân viên?
Cao Lăng ngu người.
“...”
Những người còn lại trong kinh doang bật cười như điên.
Một lúc lâu sau, Cao Lăng mới hốt hoảng tự ý thức được, tiếp tục nói: "Cái thứ đê tiện kia, cô