Tống Ninh Mông là một nhân vật vô cùng nghênh ngang ở trong nhà họ Bạch, chưa nói tới việc ông Bạch vô cùng cưng chiều cô bé, thì ngay cả bản thân của cô bé cũng không hề tầm thường một chút nào!
Nếu dám gây sự với với cô bé, không chết thì cũng bị lột da!
Cao Lăng không hề để ý đến vẻ mặt của Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ, chỉ nghĩ rằng anh ta đã được chống lưng, nên tiếp tục đúng đó phàn nàn về sự bất bình của mình.
"Sếp Lưu, anh Bạch, hai người phải làm chủ cho tôi! Nếu không thì tôi rất thất vọng với Bạch Thị!"
Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ nhìn Cao Lăng như nhìn một tên ngu ngốc!
Làm chủ cho anh ta sao? Sợ rằng ngay cả Bạch Phi Nhi cũng không làm điều đó nổi!
Phòng kinh doanh nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Phi Nhi xuất hiện sau khung cửa, đi theo cô là Giang Ngạo Tuyết.
“Ai khiến cho anh thất vọng, nói thử nghe xem!”
"Chủ tịch đến rồi! Nhìn xem tôi đã bị đánh thành ra cái gì đây...!chính là Trần Hạo đã gây ra hết!"
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi đến, diễn viên phái thực lực Cao Lăng ngay lập tức bật khóc và chỉ vào mặt Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi cau mày trừng mắt nhìn Trần Hạo, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống Ninh Mông, mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Đến phòng họp với tôi, những người còn lại tiếp tục làm việc!"
Sau khi ra lệnh, Bạch Phi Nhi quay người rời đi, một vài người đi theo sau, Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ cũng đi theo.
Trong phòng họp, Bạch Phi Nhi ngồi xuống liền hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cao Lăng uất ức trình bày nguyên nhân kết quả.
Khi nghe Cao Lăng nói xong, Bạch Phi Nhi quay sang nhìn Tống Ninh Mông và Trần Hạo.
Trần Hạo nháy mắt với Tống Ninh Mông: "Ninh Mông, nếu em có chuyện gì bất bình, chị của em sẽ thay em làm chủ!"
Nghe thấy bốn chữ em gái chủ tịch, trái tim Cao Lăng ngay lập tức rơi vào trạng thái hoang mang.
Tống Ninh Mông thì đã hiểu ý.
"Chị ơi, cái người trưởng phòng kinh doanh này không phải loại người tốt đẹp gì, vừa gặp là đã trêu ghẹo em.
Anh rể bảo vệ em, anh ta còn dám đe dọa chúng em.
Sau đó anh ta đã nói những lời rất thô tục, anh rể tức giận bảo anh ta không được nói nữa nhưng anh ta cứ nói, nên anh rể mới phải ra tay đánh anh ta! Loại người này chính là một kẻ lưu manh, nhất định phải đuổi khỏi công ty!"
Lưu Gia Ấn ho khan một tiếng: "Ninh Mông, anh nghĩ nhất định là có hiểu lầm!"
Bạch Tường Vũ cũng giúp đỡ: "Trưởng phòng Cao đã làm việc cho nhà họ Bạch nhiều năm rồi, anh ta nhất định không phải loại người như Ninh Mông vừa nói!"
"Các người không nghĩ đến tôi! Các người thật sự muốn tiếp tay cho kẻ xấu sao? Đừng có mà biện minh.
Nếu không sa thải người này, tôi liền đến tìm ông phân xử!"
Tống Ninh Mông trông vô cùng đau khổ, nước mắt như sắp tuôn rơi, ai nhìn cũng cảm thấy thương cảm!
"Ninh Mông, công ty có quy định của công ty, nhân viên cấp trưởng phòng không thể sa thải ngay lập tức được!"
Lưu Gia Ấn biết rằng nếu như anh ta không tỏ thái độ, sợ rằng Cao Lăng sẽ không qua khỏi chuyện này.
“Lưu Gia Ấn, Bạch Tường Vũ, hai người dám đứng về phía người kia, uổng công tôi còn xem hai người là bạn mà giữ bí mật cho hai người!”, Tống Ninh Mông rưng rưng nói.
Hai người kia đều ngẩn ra, giữ bí mật gì cho ai?
Tống Ninh Mông hùng hổ kể ra những chuyện xấu xa: "Lưu Gia Ấn, tôi chưa bao giờ nói với ai về việc anh bao nuôi một cô em chân dài của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hải Dương! Còn Bạch Tường Vũ, đừng nghĩ rằng tôi không biết Giải Trí Mạn Hoa là cái động thiên thai của anh nhé, anh làm gì ở đó mỗi ngày trong sáu tháng qua?"
Sau những lời này, Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ muốn chết tại chỗ vì xấu hổ!
Đặc biệt là Lưu Gia Ấn, người luôn tự nhận là một người chung thủy trong việc theo đuổi Bạch Phi Nhi, lại đi bao nuôi em gái chân dài, mất mặt biết bao nhiêu?
Sắc mặt của cả hai người liền trở nên u tối, không dám hé răng lấy một lời.
Trần Hạo cũng bị sự tấn công của Tống Ninh Mông làm cho choáng váng, vốn dĩ anh chỉ muốn Tống Ninh Mông làm ầm lên một chút với Bạch Phi Nhi, không ngờ cô bé này lại liên tiếp ném ra mấy quả bom liền!
Trên thực tế, có tên con nhà giàu nào mà chưa từng làm những chuyện tồi tệ này đâu? Mọi người ai cũng thừa biết cả.
Nhưng Tống Ninh Mông đã mang những chuyện đó vạch trần ngay dưới ánh sáng, khiến cho Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ phải cứng họng.
Thấy cả hai ngừng nói chuyện, Tống Ninh Mông mới nói: "Tôi sẽ đi hỏi ông, Ninh Mông đã bị bắt nạt thế này ông có quan tâm hay không!"
Trần Hạo đổ thêm dầu vào lửa: "Huầy, ông hẳn là sẽ rất đau lòng khi biết chuyện này!"
Bộ phận của Lưu Gia Ấn luôn đề phòng sự can thiệp của Bạch Phi Nhi vào phòng kinh doanh, không ngờ hôm nay lại mất cảnh giác với Trần Hạo và Tống Ninh Mông.
Người đang nói điêu là Tống Ninh Mông, nhưng tại sao họ lại nghĩ Trần Hạo mới chính là thủ phạm đứng đằng sau nhỉ?
Lưu Gia Ấn cau mày liếc nhìn Trần Hạo, chỉ thấy anh đang bật ngón tay cái khen Tống Ninh Mông, có vẻ như không phải là một người ngoài cuộc.
Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn ta cũng không có bằng chứng, nếu rắc rối cứ tiếp tục như vậy, đến tai của ông Bạch, ông ấy lại càng có cơ hội để nâng đỡ Bạch Phi Nhi! Tốt hơn hết là nên ổn