Mễ Quả Quả há to miệng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình!
Chú Xán, người đã đi theo ông nội cô ấy nhiều năm, thực sự đã thất bại một cách ê chề nhất!
Trần Hạo rất mạnh, mạnh đến mức Mễ Quả Quả không thể tưởng tượng nổi.
Mế Quả Quả cau mày, mặc dù là Trần Hạo rất mạnh, nhưng anh vẫn phải cho cô ấy một lời giải thích về chuyện của bố mình.
Đang lúc muốn động thủ.
Một chiếc xe cấp cứu dừng trước lối vào chính, sau đó bác sĩ Kim đẩy bố của Mễ Quả Quả là Mễ Sở Nhân quay trở lại.
Sắc mặt của bố cô ấy trông khá tốt và đã có sức sống hơn trước.
Mễ Quả Quả ngây người! Chuyện gì đây?
Chú Xán cũng không khỏi thán phục khi thấy tình hình của Mễ Sở Nhân lúc này.
Ông ta cũng thầm thán phục con mắt nhìn người của ông cụ Mễ.
Trần Hạo thật sự là quái vật! Không chỉ có thân thủ phi phàm, mà y thuật thậm chí còn cao siêu hơn.
“Quả Quả! Con làm gì vậy...”
Sau khi Mễ Sở Nhân vào cửa, ông ấy khó hiểu hỏi.
Mễ Quả Quả trông ngượng ngùng, không biết phải giải thích thế nào.
Trần Hạo bĩu nói: "Bây giờ cô đã biết là tôi không lừa gạt rồi chứ?"
“Xin… xin lỗi!”, Mễ Quả Quả cúi đầu xin lỗi.
"Dù sao cô cũng là người lớn rồi, trước khi tức giận cũng phải biết bình tĩnh suy đoán tình hình mới đúng".
"Tôi đã nói là tôi xin lỗi! Anh còn muốn gì nữa!", Mễ Quả Quả bực mình nói.
"Quả Quả, vị này là Trần đại sư phải không? Trần đại sư đã cứu sống bố của con, sao con có thể nói chuyện với Trần đại sư như vậy?", Mễ Sở Nhân tuy rằng bệnh liệt giường đã lâu, nhưng trước đây rõ ràng chính là một cao nhân, trong lời nói có uy nghiêm, không tức giận mà ai cũng phải kính sợ!
“Xin… xin lỗi!”, sau khi bị bố mắng, Mễ Quả Quả lần này xin lỗi một cách chân thành hơn.
Nhìn thấy bố đã có thể nói nhiều như vậy chỉ trong một hơi, cô ấy cảm thấy mừng rỡ trong lòng, hy vọng bố khỏi bệnh.
Niềm hi vọng này chính là do Trần Hạo mang lại, nên cho dù Mễ Quả Quả có nhiều thành kiến với Trần Hạo, cô ấy cũng chỉ có thể buông bỏ nó vào lúc này.
"Thôi thôi, tôi không nhận nổi đâu, cô chủ à, tính khí của cô...!haiz!"
Trần Hạo cười khổ, xem ra Mễ Quả Quả cũng không phải là người vô lý, mà là có bệnh trong người!
"Trần đại sư xin đừng nóng giận, tôi thay mặt con gái của mình xin lỗi cậu..."
Mễ Sở Nhân run rẩy đứng lên sau khi nói điều đó.
Trần Hạo xua tay: "Không cần, tôi đã hứa với Mễ Trấn Nam nên chắc chắn phải giữ lời! Tìm một căn phòng yên tĩnh hơn đi, tôi sẽ xem bệnh cho ông!"
Mễ Sở Nhân rất vui khi biết rằng Trần Hạo không hề tức giận.
Dưới sự dẫn dắt của chú Xán, đoàn người đi qua sảnh chính, tiếp đến là hành lang, sân vườn, rồi đến phòng ngủ!
Nhưng vào lúc này, bác sĩ Kim, người đang theo dõi mọi người, trong lòng đang rất không vui!
Ông ta là một chuyên gia về tây y và thận học.
Ông ta là số 1 trong toàn bộ khu vực Hoa Nam.
Vì trước đây nhà họ Mễ có ơn với ông ta, nên bác sĩ Kim đã trở thành bác sĩ riêng cho nhà họ Mễ!
Tình trạng bệnh của Mễ Sở Nhân, ở trong mắt ông ta, không có cách nào khác để giải quyết ngoại trừ việc ghép thận!
Ngay cả khi tình trạng ngày hôm nay của Mễ Sở Nhân đã được cải thiện, thì trong mắt bác sĩ Kim, đó chẳng qua là hồi quang phản chiếu.
Suy thận ở mức độ này đã là vô cùng nặng, một khi đã trở nặng hơn thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Sau khi vào phòng, bác sĩ Kim và chú Xán đã đỡ Mễ Sở Nhân ngồi lên ghế!
Mễ Sở Nhân nhìn Trần Hạo với ánh mắt biết ơn.
"Trần đại sư, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều trong hai ngày qua.
Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra ngày hôm nay và tất cả các số liệu đều đã được cải thiện!"
Trần Hạo nghĩ, điều này là bình thường!
Khuôn mặt của Mễ Quả Quả đỏ bừng, có chút xấu hổ, biết mình đã hiểu lầm Trần Hạo!
Nhưng mà, người hầu nói rằng trông nét mặt của bác sĩ Kim rất khó chịu, vậy chuyện gì đã xảy ra?
Mễ Quả Quả không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bác sĩ Kim biết rõ ràng!
Mặc dù không nói rõ ra, nhưng thực tế, bác sĩ Kim đã kết án tử cho Mễ Sở Nhân rồi!
Với tình trạng này, dù ông ta có chăm sóc tỉ mỉ, thì cũng chỉ có thể duy trì khoảng một hai tháng.
Nếu không có ông ta, thì có lẽ chỉ nửa tháng là Mễ Sở Nhân đã về miền Tây phương cực lạc!
Nhưng vào sáng nay, Mễ Sở Nhân đột nhiên có thể đứng dậy được khiến bác sĩ Kim vô cùng sửng sốt.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng cảm thấy vô cùng đố kỵ với Trần Hạo!
Khi ông ta gọi xe cấp cứu đến để đưa Mễ Sở Nhân đến bệnh viện kiểm tra, lý do khiến nét mặt của ông ta trở nên khó chịu chính là vì ông ta đang đố kỵ!
Bác sĩ Kim không biết rằng biểu hiện khó chịu của ông ta gần như đã gây ra một sự hiểu lầm lớn.
Lúc này, Trần Hạo đã đến bên Mễ Sở Nhân để bắt mạch cho ông ấy.
Sau đó, Trần Hạo đã đưa tay và chạm vào thẻ bình an trên ngực Mễ Sở Nhân mà anh đã tự tay khắc!
Thẻ ngọc và linh lực cùng cảm ứng, sau đó Trần Hạo liền cảm giác được tình trạng của tám kinh mạch trong cơ thể Mễ Sở Nhân!
Sau khi Trần Hạo bắt mạch, mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Hạo cười nói: "Thẻ bình an đã phát huy tác dụng! Mạng của ông Mễ đã giữ được rồi, sau này tôi sẽ chữa bệnh cho ông ấy, bệnh tình của ông Mễ sẽ ngày càng tốt lên!"
Mễ Quả Quả cảm thấy