Lúc này đến bố mẹ Chi ngạc nhiên.
Mẹ Chi nhìn con gái rồi lại nhìn chồng, một hồi thì reo lên.
- Vậy thì tốt quá! Hai đứa đúng là có duyên hết sức.
- Mẹ...!con không dám nhìn thầy ấy nữa...!huhu con đã nói xấu thầy ấy rất nhiều.
Bố Chi an ủi.
- Không sao, đó là do con chưa biết thôi.
Không biết không có tội.
- Bố à, bố không biết con đã nói xấu thầy ấy lại với chính thầy ấy bằng những từ ngữ thế nào đâu, khéo con bị đánh trượt môn thì bố mẹ đừng mắng con nhé!
Chi đứng dậy, lảo đảo như người say rượu đi về phòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường êm ái.
Cô mở điện thoại lên có tin nhắn của anh.
Lúc này đây, cô thật sự không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy.
Đọc lại những tin nhắn đã nói xấu thầy mà cô muốn cắn lưỡi quá!
"Thầy ấy vô cùng quái thú...!thầy ấy rất nhỏ mọn...!thầy ấy quái thai...!thầy ấy chuyên ức hiếp sinh viên, bắt bọn em làm đủ mọi đề tài...!thầy ấy cao ngạo, hống hách...!thầy ấy ghét em nên suốt ngày gọi em lên bảng...!em chỉ mong môn học này nhanh kết thúc để không gặp thầy ấy nữa...!thầy ấy...."
Càng đọc, cô càng muốn cắn lưỡi mình.
Điện thoại có bao nhiêu tin nhắn thì bấy nhiêu lời lẽ xúc phạm Tùng, vậy mà...!anh còn kiên nhẫn nhắn tin với cô.
Chắc hẳn, anh đã tức muốn nổ máu não nhưng giỏi kiềm chế rồi...!
Nhất là vừa tối qua cô còn nhắn "Người khó tính như thầy ấy sẽ ế đến già...!" lại còn thả biểu tượng haha khoái chí nữa.
Lúc ấy, chắc mặt thầy khó coi lắm.
Chi cứ lăn lộn trên giường với tâm trạng hỗn loạn.
Anh nhắn tin đến cô không đọc nữa nên ấn chặn anh trên mọi mặt trận.
Từ facebook đến số điện thoại, da mặt cô mỏng lắm, bằng ấy đủ rát mặt rồi nên không có can đảm mà nói chuyện tiếp.
Tùng thấy Chi chặn mình thì tâm trạng không vui.
Vậy là, dù có nói chuyện cả năm rồi nhưng cô ghét anh trong bộ dạng thầy giáo là thật, chẳng gì có thể vớt vát được.
Đọc lại những tin nhắn cô mắng mình lại càng thấy mất niềm tin vào mối quan hệ của cả hai...!cô chắc là ghét anh lắm rồi.
Đến giờ học của Tùng, Chi tìm chỗ ngồi khuất tầm nhìn của anh nhất để ngồi.
Vậy mà thỉnh thoảng cô vẫn giật mình bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình.
Khi ấy cô lại cúi gằm mặt xuống bàn vờ ghi chép.
Hết giờ, cô bám cái Ngân hòa với các bạn ra khỏi lớp nhanh nhất có thể.
Tùng cầm điện thoại lên, định lấy số điện thoại khác gọi cho Chi nhưng lại thôi.
Cô đã chặn anh nghĩa là đã ngầm thông báo không thích rồi nên anh không muốn ép cô nữa.
Mới có ba ngày không nhắn tin với anh mà cô đã như người mất hồn, ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhất là khi cái Ngân thủ thỉ cái Ly lớp trưởng đang công khai theo đuổi anh nữa.
Cô cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại thở dài...!chẳng có tâm trạng mà học nên nằm bò ra bàn buồn bã.
Cầm điện thoại lên, bỏ chặn facebook chờ tin nhắn...!nhưng càng chờ càng mất hút.
Chi đến giảng đường, cái Ngân đến liền sà xuống đưa cho cô một nắm kẹo.
Chi bóc kẹo cho vào miệng mà chẳng cảm nhận được vị ngọt ở đầu lưỡi như mọi khi nữa.
- Mày thất tình hả Chi?
- Yêu đâu mà thất tình chứ?
- Vậy sao buồn hơn cả con chuồn chuồn ngoài cửa sổ thế?
Chi làm sao có thể nói cô đang nhớ thầy giáo hắc ám chứ? Bất giác, Chi lại thở dài.
- Này, mày nhìn con Ly kìa.
Nay có tiết của thầy Tùng là lại ăn mặc hớ hênh rồi.
Chi đưa mắt nhìn cái Ly, nó mặc chiếc váy body ôm sát cơ thể tôn đường cong hình chữ S, cổ váy chữ V chạm đến khe ngực nửa kín nửa hở làm cô cũng nuốt nước miếng chứ đừng nói là đàn ông.
Tùng vào lớp, cô đưa mắt nhìn anh rồi tự dưng thấy giận.
Rõ ràng cô đã bỏ chặn mà anh còn chẳng phát hiện ra để nhắn tin cho cô.
Bắt gặp ánh mắt của anh, cô bĩu môi quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn nữa.
Anh vẫn nghiêm khắc như vậy, thậm chí còn ác hơn khi sinh viên không hiểu vấn đề anh đưa ra.
Cả buổi dạy, chẳng cười lấy một cái với sinh viên, dọa ai nấy đều sợ chết khiếp.
Cuối buổi học, cái