Chi vẫn đứng im đấu tranh tư tưởng xem có nên vào gặp anh hay không?
Tùng ở trong phòng đi đi lại lại, tay chống hông, tay khẽ gãi mũi nghĩ ngợi.
Anh lăn tăn liệu mình có nên ra ngoài kia vờ như vô tình gặp Chi hay không? Linh cảm điều gì, anh liền lấy điện thoại kiểm tra facebook thì đã xem được trang cá nhân của Chi nghĩa là đã được bỏ chặn.
Anh liền nhắn tin vào messenger.
[Chào em...]
Nhắn xong lại xóa rồi chẳng biết phải nhắn gì nữa.
Nghĩ Chi đứng đấy chắc hẳn chưa ăn cơm nên anh nhắn lại.
[Chi, em ăn cơm chưa?]
Tin nhắn gửi đi, anh hồi hộp nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ đợi, thấy cô đã xem nhưng lại không thấy cô trả lời.
Một thoáng thất vọng hiện lên mặt, Tùng quyết định ra hỏi chứ cứ như này anh thấy khó chịu lắm.
Nghĩ vậy, anh hùng hổ bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy Chi đứng trước cửa, tay đang đưa lên gõ.
Anh nhìn cô mỉm cười, ánh cười vui vẻ hạnh phúc.
Nhìn xung quanh không thấy ai, anh kéo tuột cô vào phòng, đóng cửa lại rồi ôm vào lòng.
Chi đứng im trong lòng anh mà tim đập loạn xạ.
Cô định về thì thấy anh nhắn tin nên quyết định gõ cửa để gặp anh.
Ai ngờ chưa kịp gõ thì anh lại mở cửa ra.
Cô động đậy nhắc nhở anh.
- Thầy, buông em ra.
- Anh nhớ em...!Chi, đừng giận anh nữa được không?
Cô bị anh ôm chặt, tay giữ đầu không cho động đậy nên mặt Chi áp sát trên ngực anh.
Cô nghe được cả nhịp tim đập nhanh của Tùng, chứng tỏ anh đang hồi hộp chẳng kém gì cô.
Cô mỉm cười nâng tay mình lên ôm anh.
- Em không giận anh...!mà em xấu hổ vì đã nói xấu anh thôi.
Nhắc đến vụ ấy, mặt Chi lại đỏ bừng bừng, hai tai nóng rát mà giấu mặt vào ngực anh không dám hở ra.
- Anh không để bụng đâu, ngược lại còn thấy thích nữa, nghe em nói xấu lại thấy vui.
- Thật hả?
Cô ngây thơ tin lời anh nên ngửa mặt lên nhìn, mũi chạm vào cằm anh nhồn nhột.
- Thật, anh thấy em chặn anh thì nghĩ là em ghét anh nên mới cắt liên lạc như vậy.
Ngày nào anh cũng chờ tin nhắn của em đến mất ngủ.
Cô cười tít mắt, khuôn mặt ửng hồng ngây ngốc nhìn anh.
Lần đầu tiên cô đứng gần anh như này lại còn ôm nhau tình cảm nữa.
Đây cứ như một giấc mơ vậy, cô đã nhiều lần muốn đến gặp anh mà hỏi anh có ghét cô không? Vậy mà anh lại chẳng ghét cái tính trẻ con ấy, lại còn nói nhớ cô nữa.
- Em cũng mất ngủ còn chán ăn nữa.
Anh đưa tay lên vuốt dọc sống mũi cô, nhìn đôi môi đỏ mọng chúm chím cười khiến anh rất muốn chạm tới nhưng như vậy có lẽ sẽ hơi nhanh.
Cô sẽ lại sợ mà không chơi với anh nữa.
- Chi, em chưa ăn trưa phải không? Anh đưa em đi ăn nhé!
- Nhưng nhỡ ra ngoài mọi người nhìn thấy anh đi với em sẽ không hay đâu.
- Em sợ mọi người biết em quen anh hả?
- Tất nhiên là sợ rồi, họ sẽ nói em dựa vào quen biết mà có điểm số cao thì sao.
Ai độc miệng sẽ nói em quen anh để đổi điểm, rắc rối lắm.
- Tại sao phải nghe lời người ta nói? Em quan tâm người khác nói gì vậy sao?
- Anh không biết đâu, có những câu nói mang tính sát thương cao lắm, không để ý không được đâu.
- Vậy giờ em muốn thế nào?
- Hôm nay bố mẹ em đi ăn cỗ nên bây giờ chúng ta gọi đồ về đây ăn được không?
Tùng gật đầu đồng ý, lấy điện thoại trong túi ra gọi đến nhà hàng đặt món nhưng một tay vẫn ôm Chi không buông.
- Anh