Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 24


trước sau

May mà phần tập luyện những chuyện gượng gạo này cũng trôi qua, sau khi Tiểu Nhã cư xử với Tiểu Cương như vậy, xong chuyện thì an ủi, bắt đầu một lần nữa tâm sự nỗi lòng với Tiểu Cương một cách đường hoàng. Tề Khê đã chuẩn bị tâm lý, bắt đầu dựa theo yêu cầu của Cố Diễn nói lời bày tỏ thật chất phác không phù phiếm.

Chẳng qua là cũng không biết là Cố Diễn vô tình hay là cố tình.

Cuối cùng, mặc dù tự cô cho rằng Tiểu Nhã phân tích Cố Diễn diễn đoạn Tiểu Cương này, Cố Diễn lại vẫn bị NG rất nhiều lần, Tề Khê không thể không lần lượt “bày tỏ” lại, sau đó lại lần lượt bị Cố Diễn cự tuyệt. Nhưng mặc dù bị sức đầu mẻ trán, Tề Khê và Cố Diễn cũng cơ bản thông qua được nội dung và lời thoại.

Vừa mới nghĩ đến việc sắp hoàn thành một công việc mà Đoàn luật sư giao phó, chỉ chờ đến quay nữa là được, tâm trạng của Tề Khê bỗng thật vui vẻ: “Tốt quá! Đã hoàn thành nhiệm vụ tập luyện hôm nay rồi! Cố Diễn, tiếp theo cậu định làm gì vậy?”

Cố Diễn mím môi: “Cắt tóc.”

Tề Khê nhìn Cố Diễn một chốc mới phát hiện ra tóc anh có hơi dài một chút, có điều mặc dù dài nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của Cố Diễn, Cố Diễn tóc ngắn có vẻ đẹp trai nhẹ nhàng sạch sẽ của tóc ngắn, Cố Diễn tóc dài lại mang theo một chút thanh tú và thi vị.

Anh giống như có làm gì đi nữa cũng đều nhìn đẹp mắt, kiểu tóc bình thường nhất ở anh cũng đều trở nên khác biệt.

Cũng khó trách được luôn luôn có nhiều người thích Cố Diễn như vậy.

Trong lòng Tề Khê chua xót, bỗng nhiên không hề suy nghĩ gì mà nhìn thẳng vào Cố Diễn, cô hạ tầm mắt, tự nhủ: “Vậy mình ghé mua ly trà sữa rồi về, gặp sau nhé!”

Tề Khê cũng không hiểu rốt cuộc là trong lòng có chuyện gì, bản thân cô cũng chẳng phải làm chuyện gì đáng xấu hổ mà sao rốt cuộc lại giống như là trốn tránh nhau.

Đợi đến khi cô cầm ly sữa gừng (*) về đến nhà mới nhận ra rằng Triệu Y Nhiên còn ở lại tăng ca chưa về tới nhà.

(*)Sữa gừng: đặc sản Quảng Châu, thành phần chính là sữa và gừng.

Tề Khê gửi cho Triệu Y Nhiên một tin nhắn, phía bên kia nhắn lại một cái biểu cảm khóc thầm, tỏ vẻ sợ rằng hôm nay phải tăng ca đến hơn nửa đêm mới có thể về đến nhà.

Đương lúc Tề Khê đang làm ổ trong phòng của mình coi phim truyền hình, sau đó cô nhanh chóng nghe âm thanh khóa cửa chuyển động.

Không phải Triệu Y Nhiên nói về trễ một chút hay sao? Đây là về trước khi tăng ca kết thúc?

Trong miệng Tề Khê đang ngậm trà sữa trân châu cho nên không hé miệng, chỉ mở cửa phòng ra đi tới mở cửa cho Triệu Y Nhiên.

Tuy nhiên không biết có phải là may mắn trời độ hay không, trước khi Tề Khê mở cửa tiện thể nhìn vào trong mắt mèo nhìn ra ngoài một cái, nhìn một chút thì không sao, Tề Khê bị dọa sợ mất hồn mất vía ngay tại chỗ.

Người đứng ngoài cửa không phải là Triệu Y Nhiên mà là một tên đàn ông trung niên lén lút thậm thụt vẻ mặt hung ác. Ngay lúc này hắn ta đang lén lút dùng một vật gì đó xoay xoay khóa cửa, có vẻ như là muốn cạy cửa đột nhập vào, cách hắn ta không xa lắm trên mặt đất có để một cây búa.

Bấy giờ Tề Khê khóa cửa lại, sau đó bắt đầu gọi cảnh sát.

Tuy nhiên lúc cúp điện thoại báo cảnh sát xong, Tề Khê cũng không cảm thấy yên tâm được chút nào, vì theo cô được biết, đồn cảnh sát gần chỗ nhà cô thuê nhất cũng cách một đoạn, giờ này lại là lúc mọi người về nhà sau khi bữa ăn tối hoặc là xã giao xong, không biết rốt cuộc cảnh sát có thể tới đây nhanh hơn không.

Mới vừa nãy rõ ràng lúc báo cảnh sát rất bình tĩnh, nhưng mà tới bây giờ Tề Khê mới phát hiện ra tay của cô vẫn luôn run rẩy.

Âm thanh cạy cửa ở ngoài càng làm cho tim của Tề Khê đập mạnh hơn vì sợ hãi, cũng may là đúng lúc này Triệu Y Nhiên gọi điện thoại: “Tề Khê, cậu ở nhà à?”

Giọng Triệu Y Nhiên cực kỳ hoang mang nôn nóng: “Tên côn đồ đó vừa mới gửi tin nhắn cho mình, hắn ta đã theo dõi mình! Biết được địa chỉ của hai chúng ta, bây giờ đang vác búa tới nhà chúng ta tìm mình để “Ôn lại chuyện cũ”! Buổi tối cậu định cùng Cố Diễn tập luyện đúng không? Nếu vẫn chưa về thì ngàn vạn lần xin đừng về, mình đã báo cảnh sát rồi!”

Tề Khê nghe thấy xong, tim đập bộp bộp, cảm thấy lần này cô chắc xong đời rồi.

Hóa ra ở ngoài cửa là tên côn đồ đó. Nếu như cô nhớ không lầm thì hắn ta đã từng là tội phạm.

“Mình về nhà rồi, hắn ta đang cạy cửa, đúng là có mang theo búa…”

Cho tới bây giờ Tề Khê vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện này, giờ phút này bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run run, ngay cả giọng nói cũng bị cộng hưởng mà trở nên run rẩy như hốt hoảng sợ hãi, tiếng động ngoài cửa vang truyền tới mỗi một âm thanh như muốn đâm vào tim cô, khiến cho cô ngập tràn sợ sệt.

Cùng lúc đó, tiếng khóa cửa chuyển động bỗng ngừng lại, bên ngoài nhà khách truyền đến âm thanh đối phương đá cửa văng ra.

Tề Khê nhỏ giọng, cố gắng kìm nén âm thanh nức nở: “Triệu Y Nhiên, hắn ta đi vào rồi, mình nên làm sao đây? Cậu cứu mình với, mình sợ lắm.”

Triệu Y Nhiên cũng sợ muốn chết: “Mình ngay lập tức cùng với mấy bạn đồng nghiệp nam đang làm việc cùng trở về ngay, trước khi mình trở về cậu nhất định phải trốn đi. Hắn ta là tội phạm hình sự hiếp dâm, Tề Khê, cậu nhất định phải bảo vệ chính mình thật tốt! Mau mau trốn đi! Hắn ta chỉ gặp mình, nếu nhìn thấy mình không ở nhà có thể sẽ bỏ đi! Chắc chắn chắc chắn! Phải bảo vệ chính mình! Tính mạng của cậu là nhất, không được làm chuyện điên rồ!”

Tề Khê đâu còn dám nói gì nữa, cô cúp điện thoại, loanh quanh trong phòng một hồi, cầm lấy chiếc dao gọt trái cây, trong nỗi sợ hãi căng thẳng tới mức muốn suy sụp, cô vội vã trốn vào trong tủ quần áo.

Tủ áo quần này chứa toàn chăn đệm mùa đông và áo choàng dài, Tề Khê trốn vào trong, được những thứ áo quần dày cộm kia ngăn cách âm thanh, Tề Khê lại không quá nhạy cảm với tiếng vọng âm thanh, cô chỉ có thể âm thanh yếu ớt bên ngoài để đoán rằng kẻ hung ác đó đã cạy cửa vào nhà, nhưng mà bây giờ hắn ta đang ở đâu, làm gì thì Tề Khê không thể đoán ra được.

Cảm giác không biết được chuyện gì xảy ra ở bên ngoài không chỉ không hề khiến cho Tề Khê yên tâm, mà ngược lại càng khiến cho cô thêm sợ hãi, cô lo sợ đối phương đã xông vào phòng cô, phát hiện ra manh mối sự tồn tại của cô, sau đó mở tủ quần áo lôi cô ra ngoài một cách thô bạo.

Hắn ta là một tên tội phạm hãm hiếp đã từng vào tù ra khám.

So với sự trả thù của mấy tên tội phạm bạo lực đơn thuần còn đáng sợ hơn, bởi vì mấy tên tội phạm tình dục này chỉ đặc biệt tấn công phụ nữ khi cao hứng, thậm chí không cần có một lý do gì, chỉ cần một lần kích thích t*ng trùng lên tới não.

Hôm nay ở trong nhà trừ cô ra không có ai có thể giúp đỡ được, mà một mình Tề Khê chống chọi lại một tên đàn ông tội phạm trung niên thân thể cường tráng, đơn giản là không hề có chút cơ hội thắng nào.

Trong tủ lại chứa đầy áo quần, nỗi căng thẳng ngày càng tăng thêm khiến cho không khí càng thêm loãng, Tề Khề cố chịu đựng sự oi bức và nỗi sợ hãi, náu mình ở chỗ trống nho nhỏ phía sau chỗ treo áo khoác dài, cô thậm chí còn không dám kiểm tra điện thoại di động, cô sợ rằng ánh sáng màn hình điện thoại sẽ khiến cho bên ngoài phát hiện được có gì đó bên trong tủ quần sao.

Tề Khê nép sát vào trong tủ treo quần áo, không thể mà cũng không dám cử động.

Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi một khắc đồng hồ tựa như một lần ngắc ngoải, thật giống như là một kiểu tra tấn.

Can đảm tranh luận pháp luật ở cương vị một người luật sư so với dũng khí đối diện trực tiếp với kẻ có hành vi phạm tội trong thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tề Khê cắn chặt môi, sợ đến run rẩy không kìm nén được.

Nếu như… Nếu như tình huống xấu nhất xảy ra thì…

Giữa nỗi sợ hãi kéo dài dằng dặc, Tề Khê nghe thấy được ở bên ngoài nhà vang tới một chút âm thanh tựa như tiếng đánh nhau hoặc là đập vỡ đồ đạc trong nhà, trong nháy mắt nỗi sợ của cô dâng tới đỉnh điểm.

Sau đó Tề
Khê nghe thấy âm thanh mở cửa phòng mình, nghe thấy tiếng cửa đập vách tường, hành động này có một chút thô bạo, tiếp theo có người bước vào, mang theo tiếng bước chân vội vã.

Nhất định, nhất định không được để hắn ta phát hiện ra mình.

Cầu xin ai đó, ai cũng được, nhanh chóng xuất hiện, mau mau tới cứu tôi.

Tề Khê cầu nguyện trong lòng, cô nhắm thật chặt hai mắt.

Nhưng mà lời cầu nguyện của cô dường như cũng vô ích.

Bởi vì tủ quần áo của cô bị người ta mở ra rầm rầm, ánh sáng từ bên ngoài dội vào.

Trước khi Tề Khê trốn vào trong tủ quần áo có tiện tay giấu một con dao gọt trái cây ở bên cạnh, giờ phút này tay cô siết chặt con dao, chờ đợi nếu đối phương làm loạn sẽ liều mạng với hắn.

“Tề Khê.”

Nhưng vừa ngay lúc Tề Khê quyết đánh một trận sống mái thì âm thanh quen thuộc khiến cho cô bỗng nhiên mất đi sức lực.

Là Cố Diễn.

Đây là tiếng của Cố Diễn.

Sau một loạt hồi hộp và căng thẳng, giọng Cố Diễn kêu tên cô đủ để Tề Khê bừng tỉnh, cảm thấy có phải cô nghe lầm hay không, cho đến khi tiếng Cố Diễn vang lên thêm một lần nữa_____

“Tề Khê, không sao rồi, mau ra đi, không có việc gì nữa, có tôi ở đây rồi.”

Giọng nói của Cố Diễn mềm mỏng mà bình tĩnh, chan chứa sức mạnh khiến cho người khác tin tưởng nghe theo, vào lúc này Tề Khê cuối cùng mới giở bỏ được áp lực, tiếng con dao gọt trái cây trên tay rơi xuống như lời đáp.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mới nhận ra rằng ở bên ngoài tủ quần áo thật sự là Cố Diễn.

Sắc mặt anh tựa như mưa bão ập tới, khó nhìn tới nỗi khiến người khác cảm thấy như anh muốn giết người, nhìn thấy Tề Khê, anh cũng dường như tháo bỏ được áp lực vậy, cả người thả lỏng.

Giọng nói của Cố Diễn giống như là cố kìm chế buồn bực, anh dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn Tề Khê, trầm giọng nói: “Cậu không sao, vậy là tốt rồi.”

Mà Tề Khê đã sớm không còn kìm nén được nỗi lòng, giống như là ngã một mình sẽ không khóc, nhưng nếu như nhìn thấy mẹ mình ở cách đó không xa lắm, dù cho chỉ là ngã nhẹ không đau, cũng phải uất ức mà khóc cả ngày như ngày còn bé vậy, Tề Khê nhìn thấy Cố Diễn, không biết làm sao nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

Nỗi sợ hãi và lo lắng kia dường như đã có thể rũ bỏ.

**

Phải kéo lấy cánh tay Cố Diễn, Tề Khê mới có thể bước ra khỏi tủ áo quấ, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chính mình cũng đuối sức, xém chút nữa là té ngã ra đất, may mà có Cố Diễn đỡ cô.

Cơ bản là lúc này, Cố Diễn mới phát hiện ra trên mặt Tề Khê toàn là nước mắt, người đàn ông mới vừa này sắc mặt còn khó nhìn, giờ đây dường như đã không còn để ý tới tâm trạng tồi tệ của mình, lộ ra vẻ lúng ta lúng túng

“Sao cậu lại khóc?”

Anh vụng về định an ủi Tề Khê: “Cậu đừng khóc, người mới nãy tôi đã trói lại rồi, lại vừa lúc nhóm Triệu Y Nhiên có thể sẽ tới rất nhanh thôi, bây giờ cảnh sát cũng sẽ tới ngay lập tức, đưa hắn đi tới đồn cảnh sát ngay là sẽ không có chuyện gì nữa.”

Đương nhiên Cố Diễn cũng hơi hốt hoảng, cánh tay không biết phải làm gì, cuối cùng anh cũng vỗ về lưng Tề Khê một cái.

Bàn tay của Cố Diễn vừa to lại vừa ấm áp, Tề Khê được vỗ về nhè nhẹ cuối cùng cũng lấy lại chút cảm giác chân thực, sau khi căng thẳng và sợ hãi qua đi, chỉ còn lại cảm giác muốn dựa dẫm vào người khác.

Dường như trong vô thức, sau khi Tề Khê được Cố Diễn kéo ra khỏi tủ áo quần vừa rồi, cô vẫn chưa buông tay Cố Diễn ra, cô thậm chí còn có vẻ sợ sệt nắm chặt lấy ống tay áo của đối phương, tựa như là chỉ cần kéo lấy tay của Cố Diễn là tất cả mọi tổn thương cũng không thể chạm tới cô được, tựa như chỉ cần ở bên cạnh Cố Diễn, Tề Khê sẽ an toàn.

Cùng lúc bây giờ, khi tâm trạng dần dần hồi phục, cô mới ý thức được ở bên ngoài phòng có tiếng la lối ầm ĩ, mà lúc này giọng của Triệu Y Nhiên vang lên —-------

“Tề Khê, Tề Khê cậu không bị sao chứ?”

Đi theo Triệu Y Nhiên vào là mấy cô bạn đồng nghiệp: “Cô yên tâm đi, chúng tôi thấy người đàn ông kia đã bị cảnh sát mặc thường phục mang đi rồi, cô không sao chứ?”

Đồng nghiệp mà Triệu Y Nhiên mang theo cũng tới.

Có lẽ một giây sau đó, Triệu Y Nhiên từ phòng khách xông thẳng vào phòng như một cơn gió, chạy tới ôm lấy Tề Khê, hốc mắt của cô ấy cũng đỏ hoe vì sợ hãi, giọng nói cô ấy đã căng thẳng tới mức nức nở: “Tề Khê, cậu không bị sao cả thật tốt quá. Đừng sợ nữa đừng sợ nữa, xin lỗi cậu, đều là do mình, gây chuyện làm liên lụy tới cậu.”

Triệu Y Nhiên nói xong thì chầm chậm ôm lấy Tề Khê trầm tư, rồi nhìn về phía Cố Diễn, lòng vẫn còn sợ sệt nói: “Thật sự cảm ơn cậu Cố Diễn, may mà mình kể sơ qua trên nhóm chat bạn cùng lớp, báo cho mọi người trước một tiếng, sợ rằng tôi và đồng nghiệp chạy về không kịp, nên nghĩ xem trong đám bạn học có ai ở gần đây có thể tới cứu khẩn cấp, không ngờ rằng cậu lại vừa lúc ở gần bọn tôi như vậy.”

Nói tới đây, Triệu Y Nhiên nhìn qua Tề Khê: “Cũng may là Cố Diễn chạy tới đầu tiên, lúc bọn mình tới, cậu ấy đã khống chế trói tên tội phạm đó xuống đất.”

Vào giây phút này, Triệu Y Nhiên vẫn chưa hoàng hồn, cô ấy kiểm tra Tề Khê từ đầu xuống chân thật kĩ một lần, cuối cùng mới yên tâm, sau đó dường như mới chú ý liếc tới Cố Diễn một cái.

Chỉ là không nhìn thì không sao, nhìn một cái giọng nói của Triệu Y Nhiên cũng lên tông tức thì: “Cố Diễn, tóc cậu bị làm sao vậy?!”

Cùng lúc này, Tề Khê mới nương theo tiếng của Triệu Y Nhiên mà để ý tới tóc của Cố Diễn… Tóc mái của cậu ấy không bằng nhau, so le như bị chó gặm vậy…

Đầu óc Triệu Y Nhiên vẫn mù mờ không biết Cố Diễn đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà người trước đó vừa mới tạm biệt Cố Diễn là Tề Khê chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra ngọn nguồn,

Vậy cho nên…

Tề Khê kéo kéo áo của Cố Diễn: “Cậu đang cắt tóc nửa chừng thì chạy đến à?”

Vẻ mặt Cố Diễn như không muốn trả lời chuyện này, nhưng mà Tề Khê nhìn anh chằm chằm, dường như nhất quyết phải có được câu trả lời, Cố Diễn mặc dù không thật sự tình nguyện nhưng vẫn trả lời “ừ” một tiếng.

Nếu như Cố Diễn cắt tóc ở gần chỗ hai người tạm biệt thì thật sự đoạn đường đón xe chạy tới chỗ Tê Khê thuê nhà cũng không gần.

Tề Khê nhìn kiểu tóc có chút hài hước của anh, trong lòng trào dâng xúc động không nói nên lời cùng với kinh sợ.

Cố Diễn thật sự là một người rất rất tốt.

Anh mang đầu tóc lỉa chỉa buồn cười như vậy mà đi qua khu vực đông đúc, bị bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn vào. Nhưng anh đều có thể phớt lờ đi mà một đường chạy thẳng đến đây sớm nhất, vì sự an toàn của cô mà không thèm quan tâm chút nào đến một nửa đầu tóc của mình.

Tim Tề Khê không thể kìm chế mà đập thật nhanh.

—----------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện