Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 25


trước sau

Tề Khê cảm thấy tâm tình của bản thân trở nên hơi kỳ quặc khó diễn tả, để thoát khỏi cảm xúc mà mình không thể kiểm soát này, cô cúi đầu, quyết định nói lái sang chuyện khác, nhân tiện cũng cảm ơn chân thành: "Cố Diễn, cảm ơn cậu."

"Không cần." Ngược lại, Cố Diễn có hơi không tự nhiên, lời ít ý nhiều mà nói, "Cậu không việc gì là tốt rồi."

"May mà có cậu." Tề Khê lại cảm kích nói. "Bây giờ mình không sao, không thì cậu nhanh trở về cắt cho xong nửa mái tóc còn lại đi."

Cố Diễn "ừ" một tiếng, chuẩn bị xoay người đi.

Triệu Y Nhiên đến, ôm Tề Khê một chút: "Người chị em, làm mình sợ muốn chết. May mà cậu không có việc gì. Có điều căn hộ này chắc chúng ta phải đổi. Gã du côn kia đã biết địa chỉ, lỡ như hắn lại trả thù, vẫn rất nguy hiểm. Nhà ở thì mình sẽ tìm nhưng đoán chừng cũng phải mất một thời gian. Tầm này thuê phòng có hơi khó. Không thể nhanh như vậy. Cho nên mấy ngày nay chúng ta đi chỗ khác ở đỡ. Dì họ mình ở gần đây, hỏi họ một chút chắc có thể ở tạm bên đấy. Còn cậu thì sao? Cậu là người ở thành phố Dung, không thì cậu về nhà ở?"

Nhắc đến về nhà, Tề Khê nhíu nhíu mày lặp tức, thái độ cô kiên quyết: "Mình không về nhà đâu. Mình dọn khỏi nhà là vì muốn cho ba mình biết mình có thể tự lực cánh sinh. Mình không cần ông ấy cho mình tiền. Công việc của mình có thể tự nuôi sống bản thân. Nếu bây giờ mà trở về, chỉ có bị ông ấy xem như thất bại thảm hại rồi quay về tìm ông ấy xin bao dung. Ông ấy chắc chắn là vừa sẽ cảm thấy lại có thể nắm được vận mệnh mình trong tay, lại vừa muốn sắp xếp đối tượng cho mình."

Triệu Y Nhiên hơi lo lắng: "Vậy cậu ở đâu?"

Tề Khê vừa bị một trận biến cố và kinh sợ, cả người còn hốt hoảng, cơ bản cũng không có tâm tư để nghĩ đến chuyện này, hơi lơ đãng nói: "Để mình tìm mấy bạn nữ học cùng còn lại hỏi một chút, xem ai có thể cho mình tá túc không."

Tề Khê nói xong, lấy điện thoại ra định hỏi thử mấy người bạn đại học có quan hệ không tệ. Chỉ là cô còn chưa kịp gõ chữ, Cố Diễn đang ở cạnh cửa chuẩn bị rời đi đã gọi cô.

"Đừng hỏi."

Tề Khê có hơi tò mò, ngẩng đầu nhìn Cố Diễn: "Sao vậy?"

"Bên chỗ chị tôi có phòng trống, cậu có thể ở." Cố Diễn hắng giọng, nói một cách tự nhiên, "Chị ấy ở một mình, vẫn hay đi công tác, thời gian ở cũng không nhiều. Vừa lúc đang muốn tìm người giúp trông nhà, nhận chuyển phát, dọn dẹp nhà một chút. Nếu cậu không ngại thì trước khi cậu và Triệu Y Nhiên tìm được căn hộ mới, có thể đến ở tạm. Dù sao cũng chỉ ở ngắn hạn, nên cũng không thu tiền nhà cậu đâu."

Cố Diễn nhấp nhấp môi: "Dù sao chị tôi cũng không thiếu tiền."

Tề Khê hỏi đi hỏi lại xác nhận Cố Tuyết Hàm có thực sự không ngại, hơn nữa còn đang muốn, chủ yếu là tìm người trông giữ quét dọn nhà cửa bỏ không, dĩ nhiên cầu còn không được: "Để mình gọi điện thoại cho luật sư Cố xác nhận lần nữa và cảm ơn..."

Kết quả lời còn chưa dứt, Cố Diễn đã chặn ngang: "Không cần, để tôi gọi chị ấy cho."

Cậu chàng nói xong thì lấy điện thoại ra bấm số.

Lúc gọi điện, Cố Diễn đi hơi xa một chút, nên Tề Khê cũng không thể nghe được bên đầu dây bên kia Cố Tuyết Hàm nói gì, cô chỉ có thể nghe được lời Cố Diễn nói________

Cơ hồ là điện thoại vừa kết nối, Cố Diễn đã lên tiếng: "Này chị ơi, gần đây không phải chị thường đi công tác bên ngoài và không ở căn hộ bên đường Trần Bình kia sao? Sau đó tiện thể muốn tìm người ở tạm giúp trông nhà đúng không? Bây giờ Tề Khê vừa lúc đang gặp sự cố, cần tìm một chỗ ở tạm, đêm nay em để cô ấy sang chỗ chị ở nhé? Chị tối nay cũng không cần vì nhận chuyển phát mà quay về đâu. Không phải ngại, cứ tìm thẳng khách sạn bên ngoài mà ở đi. Vậy nhe. Cúp đây."

Lần đầu tiên Tề Khê biết Cố DIễn có thể nói được một tràng dài như vậy. Lấy tốc độ của anh mà nói, anh thậm chí còn không cho Cố Tuyết Hàm cơ hội chen vào, mà có vẻ như anh cũng không định cho chị ấy cơ hội mở miệng.

Cúp điện thoại, Cố Diễn nhìn Tề Khê: "Ha, chị tôi bảo tốt quá, vừa lúc hôm nay chị ấy cũng không muốn về nhà nhưng lại cần người nhận chuyển phát nhanh. Tối nay cậu có thể sang ở thì chị ấy thực sự hoan nghênh, mà chị ấy cũng không định trở về sớm đâu."

Thời gian ngắn như vậy, Cố Tuyết Hàm còn kịp trả lời sao?

Ánh mắt Tề Khê đại loại như thể hiện sự nghi ngờ rõ rệt, Cố Diễn hắng hắng giọng, bổ sung: "Ha, tốc độ nói của chị ấy nhanh lắm. Cậu có biết không, luật sư đều có thói quen tranh thủ từng giây. Đối với loại cuộc gọi không phải công việc, không thu được phí như thế này, chị tôi vẫn hận không thể giải quyết luôn trong một giây đồng hồ."

Thì ra là vậy. Cái này cũng hiểu được. Cũng đúng...

"Nếu nếu mình nhớ không lầm, sắp tới hình như luật sư Cố không có sắp xếp công tác gì? Hơn nữa, không phải cậu và chị ấy ở cùng nhau sao? Cho nên lần trước cậu cũng không gói đồ ngọt mang về, vì chị ấy đang giảm cân, sợ thấy được lại không thể khống chế rồi lấy ăn, sau lại mắng cậu?"

Vấn đề này của Tề Khê làm cho Cố Diễn sửng sốt, nhưng chỉ một chút, rất nhanh, cậu chàng lập tức bình tĩnh, tự nhiên mà giải thích: "Chị ấy đột ngột tăng lịch trình công tác. Có thể tin này chưa cập nhật nên cậu chưa biết. Về phần chị ấy, nói đúng ra thì bọn tôi ở rất gần nhưng không phải cùng chỗ. Nhưng chị ấy thường xuyên chạy đến chỗ tôi để giám sát."

Thì ra là vậy.

Tề Khê có được sự đồng ý của Cố Tuyết Hàm, tâm tình cũng tốt lên: "Này, cảm ơn cậu Cố Diễn, cũng cảm ơn luật sư Cố."

Trong lòng Tề Khê thực sự cảm kích, quyết định lần sau gặp Cố Tuyết Hàm thì phải cảm ơn một lần.

**

Việc này không nên chậm trễ. Tề Khê thu dọn đơn giản vài món nhu yếu phẩm và vài bộ quần áo, đi theo Cố Diễn cùng nhau đánh xe sang căn hộ trống của Cố Tuyết Hàm

Cố Diễn mở mã khóa cửa cho Tề Khê, nói cho cô biết mật mã, giới thiệu sơ lược phòng ốc và trang thiết bị bên trong căn hộ của Cố Tuyết Hàm. "Cậu nghỉ ngơi đi. Ngủ sớm một chút."

Anh nói xong, xoay người ra cửa định rời đi. Ngay lúc mở cửa, Cố Diễn lại gọi Tề Khê, tầm mắt anh hơi hạ xuống, nhìn dưới đất: "Ha, quên nói, chỗ này một tầng hai căn hộ. Tôi ở ngay căn bên cạnh."

Vừa nãy Tề Khê nghe Cố Diễn nói ở rất gần Cố Tuyết Hàm, nhưng không nghĩ là lại gần đến như vậy. Hai chị em ở cách vách, vừa không ảnh hưởng nhau, lại còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng thực ra lại thoải mái tự tại. Trong lòng Tề Khê không nhịn được mà cảm thấy có tiền thật tốt.

Mà cũng ngay lúc này, Cố Diễn lại lần nữa mở miệng_______

"Mật mã cửa cậu có thể tự sửa lại. Cậu cũng có thể đổi lại mật mã nào mà cậu dễ nhớ, đến khi cậu tìm được chỗ ở mới, trước khi đi thì sửa lại là được."

Tề Khê ngẩn người, cũng có chút kinh ngạc không thể lý giải được, đang nói chuyện kia, sao lại bỗng dưng nói đến đổi mật mã?

Cô có hơi lạc quẻ, nói: "Không cần đâu, trí nhớ mình tốt lắm, mật mã này mình nhớ rồi, không cần đổi."

Tiếc là Tề Khê nói xong, Cố Diễn lại dùng một ánh mắt hàm súc mà anh hay dùng kiểu như trẻ con không dạy được để nhìn Tề Khê.

Cậu chàng thở dài: "Cũng không biết nói cậu thông minh hay là ngốc nghếch."

"?"

Cố Diễn không nói gì nữa, dường như cũng không quá an tâm, chỉ có thể lôi Tề Khê đến cửa: "Bây giờ tự cậu đổi mật mã, lúc đổi tôi không nhìn đâu."

Bởi vì Cố Diễn kiên trì, Tề Khê không thể không ngơ ngác mà đổi mật mã điện tử.

Chờ đổi xong, Cố Diễn mới trầm tĩnh lại, anh quét mắt nhìn Tề Khê một cái: "Tôi đi cắt tóc. Có việc gì thì bảo tôi."

Cũng khó cho Cố Diễn, thân là trai đẹp trường học, lại phải chịu đựng cái đầu đầu thừa đuôi thẹo thế này cả nửa ngày.

Thẳng đến khi tiễn Cố Diễn đi, Tề Khê ổn định lại tâm trạng mới bắt đầu đánh giá căn hộ của Cố Tuyết Hàm____ Thực ra cũng không bẩn, chỉ là hơi nhiều đồ đạc linh tinh, giá sách thì lại càng lộn xộn.

Chỉ là đúng như Cố Diễn nói, có thể là Cố Tuyết Hàm ít ở đây, Tề Khê đi loanh quanh thì phát hiện đồ dùng sinh hoạt ở nơi này ít đến đáng thương. Dấu vết phụ nữ lưu lại càng hầu như không có. Nếu nói là căn hộ của Cố Tuyết Hàm, không bằng gọi là "nơi để đồ linh tinh của Cố Diễn"____ Chỗ này có không ít đồ này nọ của Cố Diễn chất thành đống, chính là tài liệu mà Cố Diễn từng dùng để ôn tập cho kỳ kiểm tra tư pháp.

Xem ra tên Cố Diễn này, thừa dịp chị mình không ở thường xuyên thì mở rộng "giang sơn" của mình đến tận nơi này của Cố Tuyết Hàm. Chiếm dụng không ít chỗ của Cố Tuyết Hàm để sách và quần áo chăn đệm mùa này không sử dụng.

Nếu đã là ở nhờ, Tề Khê cũng muốn ra sức, buổi chiều xảy ra chuyện kinh hồn lạc vía, bây giờ bảo cô ngủ ngay cũng không ngủ được, chi bằng giúp Cố Tuyết Hàm sắp xếp lại kệ sách.

Tề Khê dọn dẹp được một nửa mới bừng tỉnh lý do vì sao Cố Diễn kêu cô đổi mật mã cửa.

Không phải cậu ấy...

Tề Khê cảm thấy khí huyết như dâng trào, cô cũng không nhịn xuống, cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Diễn.

Cố Diễn bắt điện thoại rất nhanh: "Ơi? Sao thế?"

Thật là tốt khi còn hỏi mình sao vậy!

Tề Khê thở phì phò nói: "Cố Diễn, cậu xem mình là dạng người có ơn mà không báo đáp à?"

Đầu bên kia, Cố Diễn quả nhiên sửng sốt một cách rõ ràng.

"Cậu mới để mình sửa mật mã, là cảm thấy cậu ở đối diện, lại biết mật mã căn hộ, cho nên sợ mình lo lắng cậu nửa đêm dùng mật mã lén vào nhà ý đồ gây rối chứ gì?" Tề Khê có hơi uất ức, "Mình là người như thế sao? Mình sẽ nghĩ cậu là người như vậy à? Sẽ cảnh giác cậu vì không tin vào nhân phẩm của cậu? Nếu là vậy, mình cũng sẽ không đến ở nhà của luật sư Cố đâu."

Đại khái Cố Diễn cũng không nghĩ Tề Khê gọi đến là để nói chuyện này. Giọng điệu anh có chút bất đắc dĩ: "Người khác viết thư tình cho cậu, cậu lại đi mắng tôi trong lễ tốt nghiệp, tôi còn dám không chủ động đề phòng sao?"

Anh hơi tức giận, nói: "Thành thích của cậu không phải rất tốt sao? Lúc mắng tôi lời lẽ lưu loát, rõ ràng. Sao đụng chuyện thì đầu óc lại hỏng hết như vậy? Cậu có thể có tâm tư đề phòng người khác phái không?"

Tề Khê tự nhận những lời này nói ra là nhằm mục đích khen ngợi nhân phẩm của Cố Diễn, biểu thị bản thân tín nhiệm cậu ấy, không nghĩ đến vỗ mông ngựa lại thành ra tâng bốc trên chân ngựa(*). Cố Diễn chẳng những không hài lòng, ngược lại còn muốn dạy dỗ Tề Khê_______

(*) Tâng bốc trên chân ngựa: Ý là lấy lòng người khác nhưng không được lòng, cũng không thú vị.

Nhận thức đối với người khác thì nhất định chính xác? Cậu cảm thấy tôi là người tốt thì tôi nhất thiết là người tốt sao? Tôi thực sự sẽ không dùng mật mã nửa đêm vào nhà cậu?"

“Cậu sẽ không đâu!" Tề Khê khẳng định, nói: "Cậu tuyệt đối sẽ không, bởi vì cậu có cô gái cậu thích rồi. Cậu thích cô ta như vậy, sao có thể có suy nghĩ không an phận với người khác được chứ? Điều kiện của cậu tốt vậy, nếu ý chí không vững vàng, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, cậu cũng đã sớm thay đổi tình cảm rồi."

Cố Diễn ngẩn người, đại khái là không đoán được đáp án này của Tề Khê, anh mím môi im lặng, một lúc sau mới dời tầm mắt mà nói: "Lúc có lý trí dĩ nhiên tôi sẽ không làm vậy. Nhưng lỡ như tôi uống rượu, cậu không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Tề Khê chớp chớp mắt: "Nếu bây giờ người ở trong phòng là cô gái cậu thích, sau khi cậu uống say thì đại khái còn có thể làm ra chuyện mất lý trí."

"Ừ."

Hiếm khi Cố Diễn lại khẳng định lời nói của Tề Khê bằng một giọng điệu phức tạp, anh "ừ" xong, lại không nói tiếp. Tề Khê chờ đợi, lại không thấy Cố Diễn nói thêm gì nữa, lại nghe được tiếng cúp máy...

Cậu chàng này sao thế?

Ngay lúc Tề Khê hết sức bực bội, từ cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói của Cố Diễn lẫn lộn trong đó_____

"Mở cửa, tôi ở bên ngoài."

Tề Khê mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Cố Diễn đứng bên ngoài, vẻ mặt như ghét bỏ: "Không gọi điện thoại." Một tay cậu chàng như cầm theo cái gì đó, tay còn lại thì cắm trong túi áo, "Cũng ở ngay đối diện, lại phí tiền điện thoại của tôi mất."

Lúc này, tóc Cố Diễn đã cắt xong, anh mặc trang phục thoải mái, đại khái là ở nhà mình,
cả người thư thả, có chút khoan khoái và biếng nhác, nhưng cũng có khí chất quý phái bẩm sinh, nhìn không giống một luật sư, mà lại giống một cậu ấm nhà giàu, tựa vào khung cửa nhìn Tề Khê.

Tề Khê cũng không biết vì sao, gần đây đối diện với ánh mắt của Cố Diễn cô thường cảm thấy chột dạ. Cơ hồ là theo phản xạ, cô dời tầm mắt. Bởi vì không biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo, Tề Khê chỉ có thể cười mỉa đôi tiếng, rồi qua quýt nói tiếp đề tài trước đó: "Cậu sao lại tự đi dìm hình tượng bản thân như thế? Mình tin tưởng nhân phẩm của cậu, hơn nữa, chúng ta còn có tình nghĩa đoàn đội hữu nghị vững chắc nữa, cậu lại có thể nửa đêm lén đột nhập vào sao? Cho nên dù không đổi mật mã cũng không sao. Cố Diễn, phải tin vào bản thân mình."

Cố Diễn đi vào phòng, giọng nói của anh có chút tùy ý và mơ hồ: "Cậu tin tôi nhiều hơn so với tôi tự tin chính mình."

Anh nói xong, ném vật gì đó trong tay lên bàn.

Lúc này, Tề Khê mới phát hiện thứ Cố Diễn mang theo là một túi đồ ăn mua bên ngoài.

Ngữ khí Cố Diễn tự nhiên: "Vừa tiện đi ăn cơm tối nên gói cho cậu một phần."

Tề Khê hơi ngại ngùng: "Lại phiền cậu rồi, có điều thực ra mình cũng có thể tìm đại thứ gì đó trong tủ lạnh để làm đồ ăn đơn giản."

Mặt Cố Diễn không chút thay đổi, mở tủ lạnh: "Cậu đừng tưởng bở, trống không."

"..."

Tề Khê nhìn cái tủ lạnh thực sự trống rỗng, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Nơi này đúng là không có một chút hơi thở cuộc sống của luật sư Cố, thực sự giống cái kho chứa đồ của Cố Diễn.

Chỉ là vốn không cảm nhận được, lúc này Tề Khê lại nghe được mùi thức ăn ngoài truyền đến, lại hơi đói bụng, cô cũng không khách sáo thêm nữa với Cố Diễn, lúc này mở gói thức ăn ra.

Chờ lúc mở nắp hộp thức ăn, nhìn thấy đồ bên trong, Tề Khê không nhịn được mà nhíu mày: "Cố Diễn, cậu tưởng mình là heo sao? Sao lại nhiều thế này? Lãng phí tiền quá rồi!"

Cố Diễn cực kỳ bình tĩnh: "Tôi lại cũng không biết cậu ăn được nhiều hay ít, nên cứ dựa vào sức ăn của tôi mà tính. Mua để ăn thì nhiều vẫn hơn là ít, bằng không lỡ như nửa đêm cậu đói bụng tỉnh dậy, lại đập cửa nhà tôi bên cạnh tìm đồ ăn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi thì sao? Đây là tôi dùng tiền để mua sự bình yên.

Tề Khê cứng họng, chỉ có thể tự mình vượt qua cảm giác bị xem thường, có điều đồ ăn thì vô tội, Cố Diễn cũng biết thưởng thức lắm, mua của hàng này tuy bên ngoài vỏ hộp thức ăn tên tuổi cửa hàng cũng không có, nhìn thì có vẻ không đàng hoàng nhưng hương vị món ăn thì lại rất tuyệt.

Chẳng qua...

"Sao ngoài đồ ăn còn có một hộp chocolate và kẹo sữa?"

"Ha, đồ tặng."

Chỗ nào bán thức ăn lại còn tặng loại này???

Tề Khê có phần buồn bực, cô nhìn Cố Diễn nói: "Vậy sao cậu không ăn? Không phải cậu siêu thích đồ ngọt sao?"

"Cậu ăn đi." Cố Diễn liếc nhìn Tề Khê một cái, "Không có việc gì thì tôi đi trước."

Chỉ là rất nhanh, Tề Khê bỗng dưng nhớ ra một chuyện: "Từ từ, lần trước không phải cậu nói là cậu ở cùng ba mẹ, nên không thể mang sầu riêng về nhà, vì bọn họ không thích mùi sầu riêng sao? Không phải là cậu ở một mình, ngay cả chị cậu cũng là ở bên cạnh sao..."

Cố Diễn ngẩn người, nhưng lập tức, cậu cũng điềm tĩnh nói: "Ha, ba mẹ tôi vừa mới dọn đi, vốn dĩ tôi thực sự ở cùng với ba mẹ, thật là khéo quá, họ cũng vừa mới dọn đi."

Tề Khê vui vẻ: "Vậy không phải bây giờ cậu đã có thể một mình thoải mái..."

Chỉ là câu hỏi của cô còn chưa xong, Cố Diễn đã vội vàng chặn lời cô: "Không, tôi không thể." Cậu chàng không cho Tề Khê cơ hội nói hết, đã nói ngay: "Tôi vẫn không thể một mình ăn sầu riêng, bởi vì ba mẹ tôi bình thường có thể vẫn sang thăm, cho nên cậu ngàn vạn lần không cần mua sầu riêng cho tôi đâu. Mẹ tôi mẫn cảm sầu riêng, ba tôi mẫn cảm sầu riêng. Chị tôi cũng mẫn cảm sầu riêng, thuộc dạng vừa nhìn thấy thôi cũng có thể phát sinh tâm lý nhạy cảm ấy."

Anh sợ Tề Khê không nhớ rõ, lại nhấn mạnh thêm một lần: "Không cần mua sầu riêng đâu."

Được rồi...

Tề Khê rất đồng cảm với Cố Diễn. Không nghĩ cậu thích ăn sầu riêng như vậy, mà cả ba mẹ và chị gái đều mẫn cảm. Vậy cũng thảm quá rồi.

"Được rồi, mình sẽ không mua. Lần sau dẫn cậu ra ngoài ăn. Lần trước mình còn thấy có lẩu sầu riêng nữa kia!"

Trên mặt Cố Diễn lộ ra vẻ kinh ngạc: "Lẩu sầu riêng?!" Sắc mặt anh phức tạp, nói, "Còn có thể loại này sao... loại lẩu mới lạ như thế?"

"Có nha!" Tề Khê nói xong, lấy điện thoại ra, "Chọn ngày không bằng đúng dịp, có muốn đi ăn khuya món này không?"

"Không cần!" Dường như Cố Diễn ngăn Tề Khê ngay lập tức. Đại khái cảm thấy thái độ của mình có hơi vội vàng, cậu chàng lại nhanh chóng ho khụ khụ, lần nữa điềm tĩnh lại, nói, "Cậu vẫn đừng có phung phí quá. Các cậu hủy hợp đồng nhà chắc chắn là phải bồi thường tiền cho chủ nhà. Lúc sau thuê nhà mới lại phải đặt tiền thế chân. Sắp tới cậu phải chi tiêu rất nhiều khoản, đừng lãng phí."

Nói cũng thật là đúng!

"Có điều chuyển phát nhanh của luật sư Cố bao giờ đến thế? Không phải cậu bảo tối nay muốn mình giúp chị ấy nhận chuyển phát nhanh sao?"

Cố Diễn ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại, nói: "Ha, cái chuyển phát nhanh đó, nhân viên chuyển phát nhanh làm rơi rồi."

Tề Khê gật gù: "Nhân vân chuyển phát bây giờ vất vả quá. Chắc vài ngày nữa có thể chuyển đến nhỉ?"

Cố Diễn bình tĩnh nói: "Hẳn là không thể. Nhân viên chuyển phát làm rơi xuống sông, đồ vật bị hỏng nên chị tôi hồi rồi."

"..." Còn có thể có nhân viên chuyển phát xui xẻo đến vậy sao? Tề Khê đồng tình với Cố Tuyết Hàm, cảm thấy vận khí của chị ấy dạo gần đây không được tốt.

"Đồ ngọt, cậu nhớ ăn." Cố Diễn liếc nhìn Tề Khê một cái, đổi đề tài, cũng dời tầm mắt. "Đồ ngọt hỗ trợ giấc ngủ. Cậu ăn đi, lần này tôi đi thật đây."

An ủi? Áp chế hoảng sợ?

Cố Diễn nói xong, mở cửa đi thẳng.

Cho đến khi nghe được tiếng cửa, Tề Khê mới chậm chạp phản ứng lại.

An ủi, đúng rồi.

Hôm nay cô đã trải qua chuyện như đi tàu lượn siêu tốc, quả thực bị sửng sốt. Nhưng mà cũng không biết sao lại trở nên thế này, ở nhờ nhà Cố Tuyết Hàm, có chỗ dừng chân, lại cơm no rượu say, ở đối diện lại là Cố Diễn, Tề Khê ngược lại cũng không sợ hãi gì mấy.

Tề Khê hơi khó ngủ, đơn giản rút một quyển phân tích bản án đặc sắc trên giá sách ra. Chỉ là cô còn chưa xem, từ trong quyển sách lại rơi ra một tờ giấy.

Tề Khê cũng không có ý định xem trộm, cô thậm chí còn không biết trên đó viết những gì, còn tưởng là một tấm thẻ kẹp sách tiện tay để vào.

Chỉ là chờ đến lúc xoay người nhặt lên, cô biết là không phải.

Đây là...

Đây là một bức thư tình Cố Diễn viết nhưng không gửi đi.

Tề Khê cũng không muốn xem, nhưng tờ giấy cơ bản là không gấp lại. Cô nhặt lên, trong nháy mắt, nét chữ cứng cáp có lực của Cố Diễn đập vào mắt cô____

"Cậu lại đọc sách ở thư viện, tôi vẫn ngồi phía sau cậu, nhưng vĩnh viễn cậu cũng không biết, cũng vĩnh viễn không xoay đầu lại. Có đôi lúc tôi nghĩ, bao giờ cậu mới có thể nhìn đến tôi."

Đây rõ ràng là một phong thư còn chưa viết xong, không có ký tên cũng không ghi tên người nhận.

Nhưng Tề Khê biết là do Cố Diễn viết.

Bởi vì từ cái buổi lễ tốt nghiệp tự đốt lưới nhà ấy, Tề Khê đã đi tìm chữ viết tay của Cố Diễn để đối chiếu. Nét chữ của cậu ấy rất đẹp, Tề Khê sẽ không nhớ lầm.

Tim cô đập dồn dập, cơ hồ là không kịp suy nghĩ đã vội vã nhét tờ giấy này vào lại trong sách.

Rõ ràng là Cố Diễn không ở đây, nhưng Tề Khê vẫn cảm thấy có cảm giác như đang làm chuyện xấu sắp bị bắt tận tay.

Ngoài ra, còn có chút bối rối và sợ hãi và một chút tâm tình phức tạp một cách diệu kỳ.

Nếu là học ở thư viện, như vậy cô gái mà Cố Diễn thích chính là bạn cùng trường. Cố Diễn còn lặng lẽ theo người ta đi thư viện, yên lặng ở nơi người ta không nhìn thấy mà yêu thầm...

Lại nói, chuyện này rất không giống Cố Diễn.

Nhưng loại cảm giác trái ngược này làm cho Tề Khê đồng thời ngoài ý muốn cũng có hơi không được vui vẻ.

Nói cách khác, chỉ nghe nói Cố Diễn đến thư viện vài lần, cũng không phải là đến để học, mà là để ngắm đối tượng thầm mến?

Tề Khê cảm thấy bản thân hoàn toàn có lý do để không vui. Bởi vì vốn dĩ Cố Diễn thắng mình thật sự không cần dùng nhiều sức. Tự mình ở thư viện dốc sức học tập, Cố Diễn đến thư viện chỉ là muốn yêu đương với người khác.

Đây là tiếng người sao?

Cô cũng không biết vì sao, tâm tình giống như ăn phải một quả dâu chưa chín, ma xui quỷ khiến lại gọi điện thoại cho Cố Diễn.

Chỉ là chờ đến lúc điện thoại truyền đến âm thanh tút tút kết nối, Tề Khê đã tỉnh táo trở lại.

Cô lại gọi cho Cố Diễn làm gì? Lại đã muộn thế này.

Gây hấn sao?

Vừa định thần lại, tay chân Tề Khê quáng quàng, muốn cúp điện thoại.

Chỉ là Cố Diễn dường như luôn nhanh hơn cô, Tề Khê còn chưa kịp ngắt cuộc gọi, Cố Diễn đã bắt máy.

"Mình, mình muốn hỏi cậu một chút nhà luật sư Cố có cái kia... cái kia..."

Trong tình thế cấp bách, Tề Khê cảm thấy miệng mình như đông đặc, cô “cái kia” cả nửa ngày, cũng không nói được “cái kia” là thứ gì.

Cố Diễn quả nhiên hơi nâng giọng: "Cái nào?"

Tề Khê gấp muốn chết, chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện: "Thì là cái xông hương! Xông hương!"

Giọng điệu Cố Diễn có hơi cạn lời: "Cậu còn chưa ngủ sao? Nửa đêm còn muốn xông hương?"

"Dù đã lên giường nằm rồi nhưng hơi khó ngủ." Tề Khê an ổn cảm xúc, nói năng bừa bãi, "Nên mình muốn trước khi ngủ xông một chút hương cho dễ ngủ..."

"Xông hương qua đêm không ăn toàn, cậu đừng để." Cố Diễn ngừng một chút, mới nói tiếp: "Ngủ không được vì lạ chỗ? Hay là chuyện hôm nay làm cậu hoảng sợ?"

Tỏ ra rụt rè và yếu đuối không phải là thế mạnh của Tề Khê, cũng không phải là việc cô thích. Nhưng mà, không biết có phải vì ánh trăng quá dịu dàng, nên thanh âm của Cố Diễn lại cho Tề Khê một cảm giác vô cùng êm ái.

Tề Khê khịt khịt mũi, giọng nói có hơi khàn khàn, rõ ràng cũng không sợ hãi là mấy, nhưng cô lại nghe được chính mình nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Sau đó, ma xui quỷ khiến, Tề Khê lại nghe chính mình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, yêu cầu_____

"Cố Diễn, cậu có thể nói chuyện phiếm với mình không? Cho đến khi mình ngủ."

Chỉ là khi mở miệng rồi, Tề Khê mới ý thức được yêu cầu này quá sức vô lý. Không nói đến việc thời gian cá nhân của mỗi người đều rất quý giá, cho dù Cố Diễn đồng ý, Tề Khê cũng không biết khi nào mới ngủ được, cứ thế đòi người ta bầu bạn cho đến khi mình đi vào giấc ngủ, cũng quá ngang ngược."

Ý thức được sự bất ổn này, Tề Khê vội vàng suy nghĩ rút lại yêu cầu.

Chỉ là cô còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy tiếng Cố Diễn từ đầu bên kia.

Anh bảo được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện