Cố Diễn không chọn chỗ ăn quá đắt tiền, anh chỉ chọn một quán cơm thông thường ở gần trung tâm trợ giúp pháp lý, chọn mấy món ăn rất thường ngày.
Trên đường đi tới quán ăn, Cố Diễn có vẻ rất quan tâm đến tình hình vết thương trên tay Tề Khê, cho dù cô đã nhiều lần xác nhận rằng thật ra mình không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là bị tạt chút nước nóng thôi, nhưng dường như Cố Diễn vẫn rất để ý---
"Có muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"
Anh để ý đến vết phỏng của Tề Khê đến mức cố chấp gần như chứng ám ảnh cưỡng chế rồi, rõ ràng là vết thương nhẹ nhưng vẫn kiên trì mong rằng Tề Khê có thể đi vào bệnh viện.
Cho đến khi Tề Khê không thể không vén tay áo lên cho anh tự kiểm tra vết thương, Cố Diễn thấy tận mắt mới không cường điệu việc đi bệnh viện nữa.
Mặc dù vết thương vẫn còn hơi đỏ nhưng thật ra cũng không bị nổi bóng nước, chẳng qua là thi thoảng Tề Khê sờ sẽ thấy hơi đau rát.
Vì thế trước khi mang thức ăn lên, Tề Khê lấy thuốc mỡ chữa bỏng và cồn i-ốt đầu xanh đưa cho cô ban nãy định xử lý vết thương tiếp. Có điều, cô còn chưa kịp lấy đồ từ trong túi ra, túi đã bị Cố Diễn rút lấy.
Tề Khê không hiểu mô tê gì: "Sao thế?"
"Đừng dùng cái này?"
?
Tề Khê vừa định đặt câu hỏi, Cố Diễn đã mím môi ném vào trong lòng cô một chiếc túi khác, người đàn ông thản nhiên nói: "Dùng cái này."
Cái gì đây...
Tề Khê khó hiểu mở túi mà Cố Diễn ném tới mới phát hiện bên trong đó cũng là cồn i-ốt và thuốc mỡ chữa bỏng.
?
Cố Diễn hắng giọng một cái, giải thích có phần khiên cưỡng: "Vừa rồi trên đường tôi vừa khéo thấy có hiệu thuốc nên tôi thuận tay mua."
Thái độ tự nhiên lưu loát của Cố Diễn khiến Tề Khê hiểu được, anh đúng là một người vô cùng tốt.
Chỉ là một túi thuốc mỡ chữa bỏng và cồn i-ốt nhưng Tề Khê vẫn vô cùng phấn khởi: "Mình đăng vòng bạn bè, cậu có thấy hả? Cậu không nhắn lại nên mình còn tưởng là cậu không thấy ấy."
Cố Diễn nhìn chằm chằm Tề Khê, sau đó rũ mắt: "Cậu đâu có thiếu người nhắn. Mỗi lần đăng gì đó, không phải đều có một đám con trai vào khen lấy khen để sao, tôi vào góp vui làm gì."
Nói như vậy nhưng không sai, nhưng mấy người con trai đó cũng đâu phải là Cố Diễn.
Tề Khê hơi tủi thân lại cảm thấy hình như cũng không có gì để tủi thân cả.
Nghe giọng Cố Diễn có vẻ rất bình tĩnh, e là cũng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Tề Khê không nghĩ sâu vấn đề này nữa, bởi vì cô đã nhanh chóng có vấn đề mới: "Thuốc mỡ chữa bỏng cậu nhóc đầu xanh đưa vừa rồi không giống của cậu à? Tại sao nhất định không lấy đồ của cậu ta mà phải đổi sang dùng của cậu thế?"
Rõ ràng ngay cả thương hiệu của thuốc mỡ đều giống nhau như đúc.
"Cậu ta là em trai của người làm hại người khác, cậu cứ thế tin tưởng lời cậu ta nói ư? Ai biết thuốc cậu ta mua có vấn đề gì hay không." Cố Diễn hơi nhíu mày, thoạt nhìn hơi không vui: "Mà dù là đồ vật, dùng của cậu ta hay của tôi, cho cậu chọn, cậu sẽ chọn ai?"
Thật ra Tề Khê phát hiện, đôi khi Cố Diễn có tính cách như trẻ con, thường sẽ có chút cứng đầu và cố chấp linh tinh, giống như mèo vậy, mọi việc đều phải vuốt thuận lông.
Lúc này cô đầu hàng, nói: "Chọn cậu, đương nhiên là chọn cậu rồi."
Quả đúng như vậy, lúc này trên mặt Cố Diễn mới vẻ hài lòng miễn cưỡng, anh ho khan một tiếng: "Vậy cậu cần tôi khử trùng giúp cậu không?"
"Không cần đâu." Tề Khê nhanh nhảu cầm lấy cồn i-ốt, khử trùng, vì đau nên cô không khỏi nhe răng há miệng, đồng thời giải thích với Cố Diễn: "Khi còn bé, mình rất bướng, lại hay ngã cho nên đã sớm có thói quen tự xử lý vết thương rồi, thế này cũng coi là vết thương nhẹ rồi."
Cố Diễn dời tầm mắt giống như không thể nào nhìn thẳng vào vết thương của Tề Khê: "Một cô gái như cậu hẳn là nên hạn chế bị thương thôi, có thể sẽ để lại sẹo đó."
Tề Khê thoa xong thuốc mỡ chữa bỏng, lắc đầu, phản bác theo bản năng: "Chẳng lẽ để lại sẹo thì mình sẽ không xinh nữa sao?"
Lúc Tề Khê nói vậy lộ ra một phần ý tự tán thưởng chính mình, cũng không mong đợi Cố Diễn sẽ trả lời cô, thế nên lúc tiếng nói của Cố Diễn vang lên, thậm chí cô còn sợ hết hồn.
"Không có." Giọng Cố Diễn hơi mất tự nhiên nhưng rất chắc chắn, anh nhìn về phía Tề Khê: "Để lại sẹo thì cũng vẫn xinh."
Thực tế là Tề Khê thường xuyên được người ta khen đẹp trước mặt, vì vậy cô gần như miễn nhiễm đối với mấy lời như vậy rồi.
Đã từng có rất nhiều người nói với cô như vậy, thậm chí có người còn sử dụng phép tu từ văn chương tài hoa hoặc là phép so sánh cực kỳ nghệ thuật để mô tả vẻ đẹp của cô. Giờ phút này Cố Diễn chắc chắn là người quê mùa không hề có ý tưởng mới mẻ gì nhất, nhưng Tề Khê cũng không biết tại sao, ngực cô lại có cảm giác nóng ran cuốn tới, cả người giống như chìm trong hũ đường, một bước nhẹ lại một bước nặng, đầu óc trở nên mơ màng chìm đắm, ngay cả một câu cô định nói cũng quên mất.
Trong lòng cô trộn lẫn chút rung động, còn có chút tủi thân và không cam lòng.
Nếu như ánh trăng sáng đó không tồn tại thì tốt.
Nếu như Cố Diễn chưa từng gặp cô gái ánh trăng sáng đó thì tốt.
Nếu như Cố Diễn không đột nhiên đối xử tốt với cô thì tốt.
Trong lòng Tề Khê có rất nhiều, rất là nhiều nếu như; rất nhiều, rất là nhiều thất vọng.
Cũng may vào lúc này, mấy món ăn Cố Diễn gọi đã được bưng lên.
Buổi trưa Tề Khê không ăn cơm cẩn thận nhưng không biết tại sao giờ phút này cô lại không đói lắm, vốn là cô có thể không cần nghĩ đến chuyện của Cố Diễn nữa nhưng ai ngờ lúc này người trong cuộc đang ngồi phía đối diện, thành ra tâm trạng của Tề Khê lại trở nên thấp thỏm không yên tâm, khẩu vị cũng trở nên không tốt.
"Sao không ăn cá?" Có lẽ là dáng vẻ Tề Khê quá khác thường, Cố Diễn cũng chú ý tới, anh nhìn về phía Tề Khê: "Không phải cậu thích ăn cá lắm sao?"
Anh nói xong bèn dời tầm mắt, nhìn sang món cá, giọng nói hơi mất tự nhiên: "Tôi đoán vì bình thường cậu rất thích ăn cá."
Đúng là Tề Khê thích ăn cá, ngày thường chỉ cần thấy cá là sẽ có khẩu vị, ngón trỏ “thèm thuồng" (*), chỉ có điều hôm nay lại không ăn vào, cô miễn cưỡng cười một cái, thuận miệng nói qua loa lấy lệ: "Nhiều xương quá, hôm nay không muốn lựa xương cá."
(*) Gốc là “ngón trỏ đại động” là thành ngữ, ban đầu được dùng với ý báo hiệu là có món ngon có thể ăn, sau thường hình dung dáng vẻ tham lam khi thấy đồ ăn ngon, đồng thời cũng để mô tả hoàn cảnh trước mắt có vài món ngon, đang chuẩn bị sẵn tinh thần để thưởng thức.
Cố Diễn có vẻ khá kinh ngạc: "Sao cậu lười như vậy?"
Cậu chàng nói rồi cầm đũa dùng chung lên, bắt đầu tự nhiên lựa xương cá chuẩn bị tách ra. Tề Khê rối rắm nhìn anh. Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong ánh chiều tà ảm đạm, Cố Diễn nghiêm túc, bình tĩnh lựa xương cá, ngón tay trắng nõn thon dài, khuôn môi đầy đặn, còn anh tuấn hơn so với trong tưởng tượng.
Ngay khi Tề Khê tưởng là Cố Diễn lựa xương cá xong sẽ tự ăn thì anh bưng cá đưa cho Tề Khê: "Lựa xong rồi."
Tề Khê mở to mắt nhìn cá đã lọc xương xong được Cố Diễn đưa tới trước mặt, đột nhiên thấy hơi giận bản thân. Cô chợt hiểu cảm giác trước đó của Cố Diễn --- cái kiểu đã nghĩ muốn từ bỏ xong rồi, biết rõ tiếp tục thích đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa, biết rõ là nên kết thúc, chỉ cần khẽ cắn răng không nhìn đến, không nghĩ đến nữa, dần dần rồi cũng sẽ rút đi và quên lãng, nhưng lúc nào đối phương cũng đột ngột xuất hiện khiến cho tất cả những cố gắng đều thành công dã tràng.
Tề Khê biết lúc này mình nên im miệng, không nên hỏi tới, đây mới là phong cách trưởng thành. Chỉ có điều dường như cô không nhịn được sự xúc động, nhìn chằm chằm Cố Diễn: "Tại sao lại lựa xương cho mình?"
Cố Diễn thoáng sửng sốt nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, anh bình tĩnh dời tầm mắt, sau đó nhấp một ngụm nước: "Cậu là bạn học của tôi, đến bây giờ là đồng nghiệp."
"Cậu đối xử với đồng nghiệp tốt thật, sau này cậu cũng sẽ lựa cá cho những đồng nghiệp khác sao?"
Tề Khê không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, cô biết như vậy có hơi hùng hổ dọa người, mà đây cũng không phải là cách nói chuyện tiêu chuẩn mà đồng nghiệp nên nói, nhưng cứ nghĩ đến sau này Cố Diễn sẽ lựa xương cá cho những người khác, cô đã khó chịu muốn chết.
Nói thẳng thắn, dù là đồng nghiệp và bạn học, Cố Diễn đối xử với Tề Khê cũng đã quá tốt rồi, rõ ràng thoạt nhìn bề ngoài có hơi lạnh lùng khô khan, dáng dấp đẹp quá đáng đến mức có cảm giác xa cách nhưng thực ra, Cố Diễn là một người vô cùng điềm đạm.
Anh và ánh trăng sáng ở bên nhau, nếu xét theo tình cảm của anh với người ta, liệu có phải anh sẽ dành toàn bộ cưng chiều và dịu dàng cho cô ta không?
Trong lòng Tề Khê như dời sông lấp bể, cô hơi bi thương nhìn Cố Diễn, cô nghĩ, tất cả những thứ này, Cố Diễn gần trong gang tấc vĩnh viễn không biết được.
Mà đối với câu hỏi đột ngột vừa rồi của Tề Khê, Cố Diễn thoáng sửng sốt, đột nhiên có phần không biết làm sao, dường như anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên dùng cách nào để bắt đầu biểu đạt.
Và cũng đúng lúc này, điện thoại anh kêu lên, Cố Diễn nhìn một cái, anh gần như nghe máy tức thì. Bởi vì khoảng cách rất gần cho nên
Tề Khê nghe được giọng nói cầu cứu mềm mại và hoàn toàn ỷ lại của cô hàng xóm kia từ trong điện thoại anh truyền tới---
"Cố Diễn, làm thế nào đây, em..."
Phần lời còn lại thì không nghe được gì nữa, bởi vì Cố Diễn đã gật đầu với Tề Khê ra hiệu sau đó đứng lên, đến một chỗ xa hơn để nghe tiếp điện thoại, chỉ chừa lại một cái bóng lưng cho Tề Khê.
Tề Khê đột nhiên thấy lỗ mũi chua xót, thậm chí cô còn cảm thấy đến cả hốc mắt mình cũng hơi nóng lên.
Giống như đà điểu vùi đầu vào trong cát, thế nhưng vẫn không thể phủ nhận một sự thật.
Cố Diễn không phải của cô, sẽ có người có được toàn bộ sự dịu dàng của Cố Diễn, chiếm lấy toàn bộ thời gian của anh, nhận được tất cả tình yêu của anh.
Nhưng, người đó không phải Tề Khê.
**
Mặc dù Cố Diễn nhanh chóng trở lại nhưng Tề Khê vẫn cảm thấy trong lòng có sự chua xót khó tả.
Cuối cùng cô không nhịn được, giả như lơ đãng nói chuyện phiếm: "Cố Diễn, dáng vẻ này của cậu không được đâu à nha."
Tề Khê mấp máy môi, rất tự nhiên vén tóc: "Nếu như cậu đối xử với mỗi một người đều như vậy thì có vẻ hơi giống với máy điều hòa không khí trung tâm, bạn gái tương lai của cậu nhất định sẽ để bụng đó, dù sao ai mà không muốn bạn trai mình chỉ đối xử tốt với mình mình chứ."
Tề Khê liếc Cố Diễn một cái, sau đó dời tầm mắt: "Cậu nói xem nếu bạn gái tương lai của cậu không cho phép cậu lựa xương cá cho đồng nghiệp, cho bạn bè gì đó, vậy cậu sẽ làm thế nào?" Cô giả bộ bâng quơ nói thêm: "Ví dụ như cô gái cậu thích đồng ý hẹn hò với cậu nhưng lại cực kỳ để ý chuyện cậu đối xử tốt với người khác dù chỉ một chút, ví như cô ấy là một người đặc biệt dễ ghen, vậy cậu sẽ làm sao?"
Cố Diễn thoáng dừng động tác gắp thức ăn lại nhưng anh trả lời không hề chần chừ: "Vậy thì không lựa nữa."
Người đàn ông nhìn Tề Khê một cái, sau đó hạ tầm mắt: "Nếu như cô ấy ăn giấm, vậy thì tôi sẽ chỉ lựa xương thì mình cô ấy thôi."
Vẻ mặt Cố Diễn rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất kiên định, giọng điệu vô cùng quả quyết, dường như không hề có bất cứ đấu tranh nào: "Chuyện cô ấy để bụng thì tôi sẽ không làm."
Đây là một câu trả lời vô cùng bình thường, thế mà Tề Khê chỉ cảm thấy trong lòng buồn rầu.
Cho nên chỉ cần bạn gái Cố Diễn mở miệng, khoảnh khắc gần gũi thân thiết hôm nay Tề Khê dựa vào quan hệ đồng nghiệp mới có thể hưởng thụ cũng sắp mất đi trong chớp mắt, bởi vì vốn chuyện này là việc thiện mà Cố Diễn vô tình bố thí cho vậy.
Tề Khê cảm thấy mình giống như một tên ăn mày đáng thương, chẳng qua là người tốt bụng Cố Diễn này thỉnh thoảng đi ngang qua, thuận tay đưa chút tiền lẻ thừa cho cô, cô đã bắt đầu khao khát nhiều hơn, trông chờ việc tiện tay này, ngày nào đó có thể biến thành thông lệ mỗi ngày.
Rất khó chịu.
Rất buồn.
Cũng rất không cam lòng.
Tề Khê ngẩng đầu nhìn Cố Diễn lịch sự, tao nhã, tự nhiên lại có vẻ cao quý trước bàn ăn, trong lòng cô đột nhiên sinh ra chút oán trách không nên có -- Đều tại Cố Diễn.
Tại Cố Diễn cứ luôn làm những chuyện khiến Tề Khê hiểu lầm, tại ý tốt của anh đối với cô khiến người ta đắm chìm, đến nỗi Tề Khê đã vô thức sinh ra chút cảm giác tốt đẹp quá mức, lầm tưởng rằng Cố Diễn có thiện cảm với cô là thích, sau đó sinh ra sự mong đợi không cần thiết cũng không nên có.
Rõ ràng trước khi cô gặp phải tấn công trong phòng trọ, Cố Diễn mới cắt được nửa tóc đã chạy tới. Rõ ràng mỗi lần cô làm không xong việc, Cố Diễn sẽ chủ động hỗ trợ cùng gánh vác. Rõ ràng có nhiều chuyện rõ ràng như vậy.
Nhưng Tề Khê biết, sau này những thứ này sẽ không có nữa.
Bởi vì Cố Diễn có bạn gái, bạn gái anh sẽ thay thế tất cả mọi người trở thành ưu tiên số một trong cuộc đời anh.
Cô không thể mong chờ Cố Diễn đối xử đặc biệt với mình nữa, cũng không nên hưởng thụ sự đặc biệt này nữa.
Bởi vì làm như vậy là không có đạo đức.
Chỉ là cô vẫn chưa cam lòng.
Rõ ràng người cố gắng tìm hiểu sở thích của Cố Diễn, cố gắng đón ý nói hùa mua sầu riêng, đưa cà vạt màu hồng rồi mua vé vào cửa buổi biểu diễn đều là cô. Cái cô hàng xóm kia không hề làm gì cả, thậm chí theo lời của Cố Diễn, ngay cả hiểu cũng không hiểu anh, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn thắng dễ dàng.
Tề Khê cảm thấy hơi bực tức.
Chẳng qua là cô cũng biết, thích một người chính là không có lý lẽ như vậy.
Bởi vì Tề Khê hơi xuống tinh thần, không biết nên nói gì, vì vậy chỉ có thể cắm đầu ăn cá.
May mà cũng vào lúc này, một âm thanh ồn ào ầm ĩ không khí tế nhị và ngột ngạt này...
"Luật sư! Hai vị luật sư! Xin các người giúp đỡ chút!"
Tề Khê ngẩng đầu mới phát hiện người tới lại rất quen thuộc, chính là thiếu niên đầu xanh đã tạm biệt rời đi trước đó, lúc này đang thở hồng hộc nhìn chằm chằm Tề Khê và Cố Diễn: "Nghe cô lao công trên đường nói hai người tới quán này, tôi định tới thử vận may chút, may là hai người vẫn còn ở đây!"
Cố Diễn nhíu mày: "Sao thế?"
"Anh tôi, anh tôi tìm được một tấm thẻ công nhân lúc còn đi làm ở công xưởng rồi! Có cả mấy phiếu biên nhận và văn kiện tài liệu." Đầu xanh kích động nói: "Trước kia chúng tôi không tố cáo được công xưởng đó cũng là vì không có chứng cứ. Bây giờ tìm được thẻ công nhân, không phải có thể sẽ chứng minh được anh tôi thật sự đã làm cho công xưởng ác ôn đó sao? Cho nên bị thương không phải tai nạn lao động à? Vậy thì không phải công xưởng nên bồi thường tiền cho chúng tôi sao?"
Giọng nói của đầu xanh vô cùng gấp gáp: "Luật sư! Hai người các người có thể tới nhà tôi xem thử được hay không, có thể nói cho anh tôi biết hay không, vụ kiện này của chúng tôi có hy vọng không?"
Đầu xanh nói tới đây có hơi thấp thỏm, nhưng cuối cùng, sự quan tâm với anh mình vượt qua sự lúng túng, cậu ta van xin nói: "Bây giờ chứng rối loạn lưỡng cực của anh tôi lại phát bệnh, so với ban ngày kích động nóng nảy thì bây giờ cả người sa sút hậm hực, động một cái là muốn chết, nếu không phải tôi ngăn lại thì vừa rồi thiếu chút nữa anh ấy đã treo cổ tự tử rồi."
"Cho nên tôi van xin hai người, có thể giúp tôi đi xem mấy chứng cớ kia, xem thử xem liệu anh tôi có thể thắng kiện hay không? Nếu như anh ấy biết chúng tôi có hy vọng có thể kiện thẳng cái công xưởng độc ác kia, anh tôi, anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ khá hơn!"
Dáng vẻ thiếu niên đầu xanh vội vàng lại kích động, nói chuyện rối như mớ bòng bong.
Trên thực tế, từ khi tai nạn lao động xảy ra đến giờ, nếu bọn họ đã tiếp xúc với nhiều luật sư, nhưng không ai chịu đồng ý nhận vụ án này, có thể thấy phần thắng không lên, nhưng...
Nhưng Tề Khê vẫn để ý, cô liếc Cố Diễn một cái.
Cô còn chưa mở miệng, Cố Diễn đã mở miệng trước, người đàn ông này xụ mặt, nhấp môi dưới: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy!"
A?
Tề Khê hơi ngây ra, trong lúc nhất thời, cô đã quên mất ban nãy mình định nói gì.
Sau đó cô nghe được Cố Diễn đi thẳng về phía đầu xanh: "Cậu dẫn đường đi."
Trên mặt thiếu niên đầu xanh lộ ra vẻ mặt mừng như điên và kích động, cậu ta đi phía trước, Cố Diễn theo ngay sau, còn lại Tề Khê có phần không bắt kịp tiết tấu, cô chạy chậm đuổi theo Cố Diễn ---
"Cậu muốn tiếp xúc với vụ án này à?"Cô nhỏ giọng nói lầm bầm: "Nhà bọn họ rất khó khăn, đoán chừng sẽ không trả được bao nhiêu tiền phí luật sư. Hơn nữa nếu như có thể thắng còn dễ nói, nếu như không thể thắng thì dựa theo tiếp xúc trước đó để đánh giá thì rất có thể bọn họ sẽ trở mặt không nhận người, chuyện này cũng không tiện nói... là một vụ án rủi ro rất lớn mà phí lại không cao..."
Kết quả Cố Diễn cũng không vì thế mà dừng bước lại, anh chỉ liếc Tề Khê một cái: "Không phải cậu muốn nhận sao?"
Tề Khê ngẩn người.
Cố Diễn không nhìn cô nữa, gió trời chạng vạng tối thổi khiến giọng nói anh hơi tản mát, mang theo chút khó nắm bắt như có như không: "Cậu nhìn tôi với ánh mắt đó, không phải là hy vọng tôi nhận cùng cậu đó sao?"
Mắt Cố Diễn nhìn thẳng, dáng vẻ điềm đạm như thường: "Được rồi, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì, vốn là rảnh chưa biết tối làm gì, coi như làm từ thiện đi."