Trên đường, Tề Khê mới biết cậu trai tóc xanh tên đầy đủ gọi là Ngô Khang Cường, chỗ nhà của cậu ta và anh trai Ngô Kiện Cường cũng không xa, chỉ đi bộ tầm mười phút, sau đó Tề Khê và Cố Diễn được đưa đến một khu phòng cho thuê ở thôn trong thành.
Trong phòng rất đơn sơ, hoàn cảnh nhìn bằng mắt thường cũng thấy kém, Ngô Khang Cường hơi xấu hổ: "Trong nhà hơi bừa bãi, mọi người chờ tôi một chút, tôi lấy tài liệu chứng cứ ra."
Mặc dù cách ăn mặc của cậu ta giống như một tên côn đồ, nhưng dựa theo nét mặt lo âu và quan tâm của cậu ta khi nhắc đến anh mình mà nói, thật ra nội tâm cậu ta cũng còn rất trong sáng.
Có lẽ là sợ Tề Khê và Cố Diễn băn khoăn gì đó, cậu ta vội vàng giải thích: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì đâu. Hình xăm của tôi là dán thôi, không phải thật đâu, tóc nhuộm như vậy cũng chỉ để phòng thân, vốn định nhuộm một màu không dễ chọc, rốt cuộc lại tính sai thành một màu xanh biếc."
Ngô Khang Cường nói đến đây thì hơi ngài ngại: "Người ở đây rất phức, tình trạng của anh tôi như thế, nếu tôi không ăn mặc hung dữ, nhìn có vẻ không dễ chọc một chút thì rất dễ bị cướp đoạt, nhưng thật ra thì tôi không hư hỏng như vậy, hai người đừng sợ..."
Đáng tiếc là mớ giải thích của cậu ta bị Cố Diễn cắt ngang một cách vô tình, cậu chàng này nhìn Ngô Khang Cường với khuôn mặt chẳng hề đổi sắc: "Cậu có hư hỏng cũng chẳng liên quan gì." Cố Diễn không thèm để tâm đến lòng tự trọng tuổi mới lớn của Ngô Khang Cường, nói: "Cậu đánh không lại tôi."
"..."
Quả nhiên sắc mặt Ngô Khang Cường một lời khó nói hết nhưng mà lời Cố Diễn nói là nói thật, cậu ta không thể phản bác lại, chỉ đành há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì cả, quay người đi vào phòng, chỉ trong chốc lát sau cậu ta khiêng một chồng linh tinh thật lớn đi ra: "Ở chỗ này hết này."
Cậu ta buông tài liệu xuống, ngại ngùng nói: "Tôi đi vào xem anh trai tôi, hai người xem trước đi, có chuyện gì thì gọi tôi là được."
Ngô Khang Cường nói hết thì quay người trở về phòng.
Tề Khê và Cố Diễn không lãng phí thời gian, hai người ăn ý phân công nhau bắt đầu xem tài liệu, chỉ là Tề Khê càng đọc thì mày càng nhăn chặt lại, cô quay người liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, phát hiện nét mặt anh cũng hệt vậy.
Đến khi lướt xong tất cả tài liệu, hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần phải mở lời đã có thể nhìn thấy đáp án giống mình trong mắt đối phương rồi... Những căn cứ chính xác theo như lời nói của Ngô Khang Cường hoàn toàn không thể tạo thành chứng cứ.
"Cái thẻ công tác này, ngoại trừ ảnh chụp của Ngô Kiện Cường, chỉ có một dãy số, ngay cả tên công ty cũng không có chứ đừng nói gì có con dấu có hiệu lực gì đó khác."
"Thông tin trên những bìa đục lỗ này chỉ có chữ ký của Ngô Kiện Cường, những chữ ký của trưởng bộ phận đều để trống hết..."
Tề Khê đau đầu nhìn những tài liệu trước mắt: "Những thứ này vốn dĩ không đủ chứng minh có tồn tại quan hệ lao động. Một khi không tồn tại quan hệ lao động, như vậy bên Sở lao động sẽ không thụ lý, thật sự không có cách nào để nộp đơn xin tai nạn lao động."
Cố Diễn cũng cau mày: "Hơn nữa lúc xin tai nạn lao động, người yêu cầu bồi thường có nghĩa vụ phải chứng minh quan hệ lao động, Ngô Kiện Cường phải tự mình chứng minh những điều này mới được."
Khi hai người nói sự thật này cho Ngô Khang Cường vừa ra khỏi phòng Ngô Kiện Cường, quả nhiên trên mặt cậu ta lộ ra vẻ tuyệt vọng, đau khổ nhưng không biết phải làm thế nào: "Cho nên là vẫn không được sao..."
Mặc dù Ngô Khang Cường khó chịu nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, đôi mắt cậu ta đỏ đỏ quay lại nhìn về phía cửa phòng: "Nếu như không xảy ra sự cố này, anh của tôi sẽ không thay đổi thành như vậy, cũng sẽ không gặp phải luật sư lừa sạch tiền của anh ấy..."
Dù sao cũng còn là đứa trẻ chưa trưởng thành, Ngô Khang Cường vẫn đành phải lau những giọt nước mắt rơi xuống do không kiềm chế được: "Lúc đó gặp phải tên luật sư lừa đảo kia, bọn tôi không chỉ gom góp đưa hết những đồng tiền đã vay mượn, tay của anh tôi càng lúc càng chuyển biến xấu hơn, nghiêm trọng hơn, bệnh viện nói nếu không tiến hành giải phẫu lần hai, có lẽ tay sẽ không giữ được nữa."
Mặc dù tóc xanh thoạt nhìn giống như người đã sớm lăn lộn trong xã hội, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười bảy tuổi. Vừa nói đến đây, giọng nói của cậu ta đã mang theo chút nghẹn ngào: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ phải đi kiếm tiền ở đâu để cứu anh trai, lại không để ý đến mẹ, nào ngờ đâu mẹ tôi lại đi làm chuyện ngốc nghếch đó. Thật ra nói đến cùng, trong nhà trở thành như vậy đều là do lỗi sai của tôi..."
Cố Diễn mím môi: "Mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì?"
"Lúc đó mẹ tôi nghe người ta nói có bảo hiểm rủi ro ngoài ý muốn, chỉ cần là bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể nhận được tiền bồi thường, nếu như tàn tật thì được bồi thường ít, nếu như mà chết thì khoản tiền được bồi thường có thể hơn mười vạn, hai mươi vạn. Bà ấy muốn kiếm tiền thuốc men cho anh tôi, nghĩ nếu mình chết thì công ty bảo hiểm có thể bồi thường tiền cho chúng tôi nên định đi mua bảo hiểm loại đó."
Nói đến bước đường này, những chuyện xảy ra phía sau, cho dù Ngô Khang Cường còn chưa nói nhưng Tề Khê và Cố Diễn đã dự cảm được một chút rồi.
Mà dự cảm này được chứng thực sau khi Ngô Khang Cường tiếp tục cất lời...
"Kết quả là sau khi mẹ tôi mua bảo hiểm xong thì tự sát, vì để không ảnh hưởng đến giá cả phòng của chủ nhà cho bọn tôi thuê, bà ấy không muốn hại người ta nên tự mình treo trên một cây cổ thụ ở cổng nhà bọn tôi ở quê. Trước khi chết thì gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết phiếu bảo hiểm để ở đâu rồi nhắc tôi đến tìm công ty bảo hiểm đòi tiền."
Ngô Khang Cường nói đến đây thì hơi không thể khống chế cảm xúc, mặc dù muốn kìm lại nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, để che giấu sự xấu hổ, cậu ta lắc lắc đầu muốn lắc rơi những giọt nước mắt đầy trong mắt.
Trong giọng nói của đứa trẻ chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã nhuốm nét tang thương và trào phúng: "Ai có thể ngờ được, công ty bảo hiểm nói, bà ấy vừa mới mua bảo hiểm xong, bảo hiểm còn chưa có hiệu lực chính thức, phải đợi mấy ngày sau thời gian bà ấy tự sát bảo hiểm mới có hiệu lực, cho nên bảo hiểm bị vô hiệu đối với bà ấy. Hơn nữa, còn nói phải là bất trắc ngoài ý muốn trong cuộc đời chứ không phải là người chết thì đều được bồi tiền. Cho dù bảo hiểm có hiệu lực thì tự sát giống bà ấy cũng không được bồi thường, công ty bảo hiểm đó không chỉ không bồi thường tiền lại còn chửi bọn tôi muốn lừa đảo."
Ngô Khang Cường nói về mẹ mình đương nhiên là không dừng được nước mắt: "Mặc dù mẹ tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn không có kiến thức gì, nhưng cả đời sống ngay thẳng, nuôi nấng hai anh em tôi lớn lên, chưa từng lấy một đồng tiền nào không trong sạch. Vốn dĩ bà ấy không hề nghĩ đến chuyện lừa đảo tiền bảo hiểm, chỉ là bà ấy không hiểu, không có văn hóa, bà ấy chỉ nghĩ rằng sau khi mua bảo hiểm chỉ cần tự sát là hợp pháp, đúng quy định, chắc hẳn công ty bảo hiểm sẽ bồi thường tiền cho bọn tôi. Bà ấy nghĩ đây là dùng một mạng để đổi một phần tiền thôi."
"Nếu bà ấy biết rằng phải lừa tiền bồi thường bảo hiểm, có suy nghĩ đó, vì sao không ngụy trang thẳng tự sát thành sự cố ngoài ý muốn? Làm sao lại làm thẳng thừng như vậy, treo cổ tự tử mà không hề che lấp chút nào? Mẹ tôi đời này chưa bao giờ gây phiền hà cho người khác, trước giờ chưa hề muốn lừa gạt lấy tiền. Bà chỉ nghĩ là dùng cái chết của bà có thể đổi lấy tiền một cách hợp pháp cho anh trai tôi."
Ngô Khang Cường càng nói càng đau khổ: "Thật ra trong chuyện này, anh của tôi không sai, anh ấy bị thương, áp lực tâm lý cũng rất lớn. Khi đó tôi vốn nên quan tâm đến mẹ hơn, mẹ tôi hỏi tôi có phải là chết bệnh hay tàn phế gì bảo hiểm cũng có thể bồi thường không, tôi không nên chê bà ấy phiền phức mà nói tùy tiện nói đúng có lệ với bà ấy. Nếu lúc đó tôi để tâm hơn, nói những chuyện đó cho mẹ tôi biết thì ít nhất mẹ tôi sẽ không chết, bây giờ người một nhà chúng tôi dù cho có khổ hơn đi nữa cũng vẫn còn sống, ít nhất vẫn là người một nhà, nhưng còn bây giờ thì sao... Bây giờ có khác gì nhà tan cửa nát cơ chứ?"
Tề Khê cũng không phải không biết chuyện chênh lệch giàu nghèo trong xã hội, nhưng lần đầu tiên cô gặp phải vì một số tiền không quá lớn như thế mà lại tình nguyện giao mạng của mình ra như vậy. Ngoài chấn động, cô cũng bị khó chịu và bất ngờ sâu sắc.
Chuyện lừa gạt bảo hiểm luôn xảy ra, cũng có người mất đi sinh mạng vì khoản tiền bồi thường bảo hiểm, nhưng mà tất cả những câu chuyện mà Tề Khê biết, hơn phân nửa đều là do vợ hoặc chồng có đối tượng ngoại tình, hoặc là thiếu nợ, để thoát khỏi một nửa kia hoặc là để trả nợ nần mà mua cho mình một khoản bảo hiểm lớn rồi sau đó giết chết, đóng giả thành một sự cố ngoài ý muốn để lừa gạt tiền bảo hiểm.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được câu chuyện vì khoản phí bồi thường bảo hiểm vô cùng thấp mà tự giết chết chính mình, muốn dùng tiền bồi thường bảo hiểm để giúp đỡ người nhà.
Thì ra trên đời này còn có người chỉ vì tiền bảo hiểm tử vong hơn mười vạn mà đi tự tử.
Nhưng điều đau thương nhất chính là, bởi vì bần cùng, bởi vì thiếu tri thức hệ thống, bởi vì không được giáo dục cho nên mới trở thành người mẹ khốn khổ của người đứng bên cạnh cô đây, chỉ vì một khoản tiền bồi thường tử vong vốn không hề lấy được mà phải hi sinh chính mạng sống của mình.
Lúc bà ấy tự sát, nhất định là ngập tràn hi vọng, hẳn là bà ấy cảm thấy cho dù mình chết thì con mình cũng có thể nhận được tiền chữa trị, bà ấy nghĩ vì thế mà hiến dâng mạng sống mình cũng có ý nghĩa.
Nhưng mà thực tế là cái chết của bà ấy chẳng hề có chút giá trị nào, chuyện tự sát vĩ đại và vô cùng oanh liệt của bà ấy trở nên giống một câu chuyện cười.
Ai cũng có bản năng muốn sống mãnh liệt, nên mẹ của Ngô Khang Cường, Ngô Kiện Cường, lúc tự sát phải bỏ ra biết bao nhiêu can đảm mới có thể chiến thắng được bản năng của con người chứ?
Nhưng tình yêu vĩ đại như vậy lại chẳng đáng giá chút nào trước sự thật.
Bà ấy trả giá tất cả nhưng sau đó lại mất đi tất cả.
Thì ra những người dân ở dưới tầng đáy xã hội phải sống cuộc sống cực khổ như vậy.
Tề Khê nhìn xung quanh bốn phía căn phòng thuê này, nhìn cậu trai trẻ nhuộm tóc ngược xu hướng thành màu xanh biếc buồn cười đang nản lòng ngồi ở đó, trên khuôn mặt là những vệt nước mắt cạn khô, giống như bị cuộc đời đánh một cú thật mạnh, đồng thời cũng đã sớm làm quen với những cú
đánh này, như vận rủi, thỉnh thoảng lại ập xuống đầu.
"Để tôi chết đi, để tôi chết đi! Người đáng chết nhất chính là tôi! Là tôi hại chết mẹ! Là tôi!"
Cũng đúng lúc này, trong phòng bỗng truyền đến tiếng kêu rên đau khổ lại giống như đang cầu cứu của Ngô Kiện Cường cùng với tiếng đầu đập vào tường bôm bốp. Trong căn phòng đơn sơ chật chội, những âm thành này lại càng có vẻ chói tai hơn.
Gần như Ngô Khang Cường vọt vào phòng theo phản xạ: "Anh! Anh đừng nói nhăng nói cuội!"
Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, Ngô Khang Cương cũng không kịp đóng cửa lại, từ góc độ của Tề Khê và Cố Diễn, có thể nhìn thấy tình hình trong phòng rõ mồn một.
Ngô Kiện Cường với khuôn mặt dữ tợn hắt nước nóng vào người Tề Khê trước đây, lúc này lại mang nét mặt khổ sở và yếu ớt, hoàn toàn không có khí thế đáng sợ như trước. Anh ta có vẻ suy sụp và nản lòng, trán sưng đỏ lên vì va chạm, ánh mắt mơ hồ không có ánh sáng, trong họng phát ra những tiếng rầm rì vừa thê thảm vừa thê lương."
"Khang Cường, nếu không có anh... mẹ sẽ không chết. Anh là yêu tinh hại người, anh chính là một kẻ ngu xuẩn, lúc chạy máy vì sao anh không thể cẩn thận một chút cơ chứ! Vì sao anh lại ngu ngốc đến như vậy, đã không kiếm được số tiền lớn cho hai người sống những ngày tốt đẹp, lại còn trở thành như vậy. Còn chưa thể chăm sóc mẹ đàng hoàng được ngày nào, mẹ sinh ra đứa con này như anh, ngoài quan tâm cũng chỉ có lo lắng, còn chưa được hưởng thụ gì cả, mà người đã..."
Giọng của Ngô Kiện Cường càng nói càng nghẹn ngào, đến cuối cùng, một người đàn ông lớn như vậy lại khóc rống lên muốn đứt ruột đứt gan, lại còn vừa bắt đầu dùng đầu đập vào tường: "Ngày nào anh cũng phải chịu đựng, suốt ngày đều hi vọng mình có thể chết sớm đi một chút thì tốt hơn. Người như anh đây còn sống thì có ích gì chứ? Không có một bàn tay, không tìm được công việc, còn liên lụy đến em. Nếu trước đó anh có năng lực tìm một công việc tốt hơn một chút, những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra, mẹ cũng có thể còn sống..."
"Anh! Anh đừng nói như vậy! Người một nhà sao có thể nói là liên lụy chứ!" Giọng Ngô Khang Cường cũng trở nên nghẹn ngào, có lẽ là vì để trấn an anh trai mình, hoặc cũng có thể là bối rối nói không lựa lời, Ngô Khang Cường nói dối theo bản năng.
Cậu ta chỉ về phía Tề Khê và Cố Diễn bên ngoài cửa, nói: "Anh! Anh nhìn thấy không? Hai người này đều là luật sư, bọn nọ nói chuyện này có thể thành công được, chúng ta có thể đòi quyền lợi của mình! Nhất định sẽ khiến ông chủ lòng dạ hiểm độc lừa gạt tiền của chúng ta phải trả giá đắt! Dù bất kể thế nào anh cũng đừng nghĩ đến chuyện chết hay không này nữa. Nếu anh chết đi thì làm sao khiến những kẻ hãm hại chúng ta bồi thường tiền được? Làm sao có thể nhìn thấy báo ứng của những người đó chứ?"
Những lời này được nói ra, Ngô Kiện Cường vốn đang không khống chế được cảm xúc nên hơi điên cuồng quả nhiên từ từ bình tĩnh lại, giãy giụa xuống khỏi giường, anh ta nhìn Tề Khê và Cố Diễn chằm chằm, trong đôi mắt dường như lại có ánh sáng một lần nữa: "Luật sư, có thật không?"
Trong tình cảnh này, đối mặt với hi vọng cuộc đời của một người, Tề Khê không có cách nào nói ra câu trả lời phủ định và từ chối.
Chỉ là sức nặng của câu trả lời và hứa hẹn lại lớn đến như vậy.
Bỗng nhiên trong lúc đó Tề Khê cũng có chút chần chừ và không yên lòng.
"Ừm, là thật."
Cuối cùng, chính giọng nói của Cố Diễn đã kết thúc chuỗi im lặng dài đằng đẵng khiến Tề Khê cảm thấy xấu hổ.
Trên mặt cậu chàng rất điềm tĩnh, có một sức mạnh khiến người ta an tâm và tin phục, anh dùng giọng nói vững vàng nói với Ngô Kiện Cường: "Chúng tôi sẽ dốc toàn lực thực hiện, cho nên hai người cũng không được bỏ cuộc."
Giọng Cố Diễn tràn đầy chắc chắn, mang theo ánh sáng của nghề luật sư, anh giống như một mỏ neo khiến người ta yên tâm, khiến cho con thuyền có thể cố định yên ổn ở một vị trí cần thiết trên biển rộng mênh mông.
Sự sợ hãi và không yên trong lòng Tề Khê vừa rồi dần dần tản đi. Niềm tin vào sự chuyên nghiệp của pháp luật và ý thức trách nhiệm khi trở thành luật sư để bảo vệ những người yếu thế từ từ thắng thế trong suy nghĩ.
Cô cũng bình tĩnh gật đầu với Ngô Kiện Cường và Ngô Khang Cường: "Bọn tôi sẽ cố gắng."
**
Sau khi hiểu đại khái tình huống phát sinh tai nạn lao động lúc đó xong rồi lại tiến hành trao đổi thêm một vài chi tiết, Tề Khê và Cố Diễn mới tạm biệt Ngô Kiện Cường, Ngô Khang Cường rời khỏi.
Ngô Kiện Cường cũng xin lỗi chuyện ban ngày hắt nước vào Tề Khê, chỉ là Tề Khê cũng hiểu, lời xin lỗi của anh ta cũng chỉ là lời xin lỗi khi bản thân mình tấn công một cô gái vô tội, nhưng sâu trong nội tâm anh ta, chỉ sợ vẫn còn mang thành kiến và không tin tưởng vào nhóm luật sư. Ánh mắt nhìn Cố Diễn và Tề Khê cũng mang theo sự bất an và phỏng đoán.
"Nếu mình không nói có thể giúp anh ta tiến hành quy trình xin hạn ngạch viện trợ của công ty chúng ta, có thể miễn phí luật sư, chỉ sợ anh ta cũng cho rằng chúng ta là kẻ lừa đảo, đánh chúng ta ra ngoài."
Tề Khê thở dài thả lỏng, sau đó cô liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái: "Nhưng mà vì sao cậu lại đồng ý nhận vụ án này? Bởi vì... từ những chứng cứ trước mặt mà nói, vụ án này sợ là rất khó thắng." Tề Khê nói thẳng: "Thật ra mình cũng rất do dự, nhận vụ án này không biết có phải hay không, mặc dù vụ án này không phức tạp, nhưng khó ở chỗ làm sao có thể lấy chứng cứ, mình thật sự lo lắng mình làm không tốt..."
Đây là lời Tề Khê nói thật, vì vụ án này có ý nghĩa rất quan trọng đối với đương sự, cô sợ sau khi thất bại thì khó có thể nhìn mặt người ta được, cũng sợ những cảm xúc bất ổn của đương sự sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đó trong nghề nghiệp tương lai hoặc là dư luận, danh tiếng.
Tề Khê cũng không biết bản thân mình bị sao nữa, nhưng Cố Diễn khiến cô cảm thấy dù nói hết như vậy vẫn an toàn và không hại gì cả, cô cúi đầu, hơi hoang mang: "Mình có phải là người thật kém cỏi, yếu đuối hay không, luôn cứ nghĩ đến những chuyện ích kỷ như vậy..."
"Không đâu. Đây không phải là ích kỷ, chỉ là sự băn khoăn của một người bình thường mà thôi." Giọng Cố Diễn rất bình tĩnh, "Có thể nghĩ đến chuyện bảo vệ tốt cho bản thân mình cũng là một trong những chuyện cần rèn luyện hàng ngày trong nghề luật sư."
Tề Khê ngẩng đầu lên, cô nhìn dáng vẻ chẳng chút lo âu và chần chừ nào của Cố Diễn, cảm thấy hơi tò mò: "Không phải cậu nghĩ đến biện pháp nào đó ổn rồi chứ? Có tự tin chút nào về vụ án này không?"
Nhưng mà ngoài dự đoán của cô, Cố Diễn mím môi lắc đầu: "Ngược lại tôi vẫn chưa có biện pháp gì."
Giọng Cố Diễn bình thản: "Nhưng tôi nghĩ, giống như bác sĩ vậy, có rất nhiều người bệnh thật sự mắc chứng bệnh hiếm vô cùng nguy nan. Rủi ro lúc phẫu thuật cũng rất lớn, rất có thể người bệnh sẽ chết trên bàn phẫu thuật. Cho nên rất nhiều bệnh nhân bệnh nặng sẽ bị bệnh viện từ chối nhận. Bởi vì không có bác sĩ nào dám chịu trách nhiệm về rủi ro này, sợ sau khi phẫu thuật thất bại thì người nhà bệnh nhân sẽ gây chuyện, hoặc là tạo ra một số phản ứng dây chuyền khác như là bị tấn công do oán hận."
"Nhưng mà đối với người bệnh mà nói, có thể đó đã là hi vọng cuối cùng rồi."
Cố Diễn nói đến đây thì nhìn vào mắt Tề Khê: "Tựa như Ngô Kiện Cường, vụ án của anh ta đơn giản nhưng chứng cứ đã mất quá nhiều, xác suất thua quá lớn, lại không có tiền trả phí luật sư, lại thêm cảm xúc không ổn định, trước đây còn là kẻ khả nghi nhiều lần tấn công luật sư, chỉ sợ không ai muốn nhận ủy thác của anh ta mà không lấy tiền đại diện."
"Có thể chúng ta là hi vọng cuối cùng của anh ta." Rõ ràng là một quyết định rất trọng đại nhưng giọng điệu của Cố Diễn rất thoải mái: "Có rất nhiều bác sĩ có y đức, không chỉ có y thuật cao siêu mà cũng có tấm lòng từ bi thường xót vô cùng lớn mới đồng ý mạo hiểm nhận một số bệnh nhân có rủi ro rất lớn. Suy cho cùng nếu lỡ như phẫu thuật thành công thì sao?"
Đúng là như vậy!
Lúc ban đầu khi tiếp xúc với vụ án này, mặc dù lý trí Tề Khê nói tránh xa vụ án này thì tốt hơn nhưng trong lòng cô luôn thúc đẩy cô tiếp tục đi tiếp. Cô không biết phải hình dung động lực trong lòng mình như thế nào, nhưng bây giờ nghe lời Cố Diễn nói xong, cô mới cảm thấy đúng là như vậy.
Cô không thể hình dung ra được cảm nhận của nội tâm mình nhưng hình tượng Cố Diễn dùng đã biểu đạt ra một cách rõ ràng.
Tề Khê nhìn Cố Diễn, cũng nở nụ cười: "Chúng ta làm luật sư, ít nhất là áp lực phải chịu nhỏ hơn bác sĩ, bởi vì cho dù chúng ta thua kiện thì ít nhất đương sự cũng không mất đi tính mạng, nhưng hậu quả bác sĩ phẫu thuật thất bại chính là mạng người."
Cố Diễn cũng gật đầu: "Cho dù có ý thức bảo vệ bản thân mình là tốt, nhưng nếu như làm chuyện gì cũng bị ý thức không dám mạo hiểm quá độ làm vướng víu chân tay thì đó không phải là có chút lẫn lộn nhân quả hay sao chứ? Không thể vì tránh kết quả mà tránh bắt đầu tất cả mọi thứ đúng không?"
Lời nói của Cố Diễn rất đơn giản, hoàn toàn không có từ ngữ hoa lệ, trau chuốt, nhưng Tề Khê lại cảm thấy sau khi nghe xong thì tâm lý kiên định hẳn lên, giống như lại tràn đầy sức mạnh.
Lúc cô một mình một người trong lòng còn có chút trống rỗng, nhưng bây giờ có Cố Diễn kề vai chiến đấu, giống như có người cùng xem phim kinh dị vậy, rõ ràng kịch bản vẫn rất kinh khủng như vậy, nhưng cảm giác sợ hãi lại giảm xuống rất nhiều.
Vậy thì... thử một lần đi!