Tuy Cố Diễn phát thông điệp như thể tuyên cáo, Tè Khê đi theo Cố Diễn trở về căn hộ của anh, đôi bên cũng có chút không cần nói cũng tỏ tường, trên đường Cố Diễn còn kéo tay Tề Khê vào cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mua trọn bộ "công cụ gây án", nhưng Tề Khê vẫn thẹn thùng đến chết. Trong cửa hàng tiện lợi, lúc nhìn thấy Cố Diễn tính tiền ba-con-sói, cô hận không thể chạy trốn ngay tức khắc, chỉ hận mình lần trước mua xong sao lại để ở nhà mà không mang theo bên người. Bây giờ Tề Khê càng muốn chạy, nhưng Cố Diễn lại sống chết không cho cô được như ý, mạnh mẽ lôi kéo cô.
Tề Khê là người thành phố Dung, căn hộ của Cố Diễn lại ở khu vực sầm uất, cô nhớ có bạn đại học, còn cả một mớ bạn thời trung học cũng ở khu vực này. Từng giây ở trong cửa hàng tiện lợi đều sợ gặp phải người quen. Nhưng hôm nay cũng không biết là chuyện gì, người đến mua đồ trong cửa hàng tiện lợi này lại đặc biệt nhiều, Tề Khê không thể không đi theo Cố Diễn cầm ba-con-sói đứng xếp hàng, mỗi một phút đều là dày vò.
Tề Khê quả thật có chút nóng vội, cô kéo tay áo Cố Diễn, thấp giọng khẩn cầu, nói: "Không thì đừng mua, đi thôi."
Tiếc là thái độ của Cố Diễn lại vô cùng kiên quyết: "Không được." Anh chàng ghé vào bên tai Tề Khê, chất giọng trầm thấp, "Anh không muốn bắt em đợi nữa."
Tề Khê quả thật xấu hổ và giận muốn chết, bản thân mình thật sự không nên quyến rũ Cố Diễn, người này sao lại nghiêm túc, cái gì cũng tưởng thật thế này!
Tề Khê thật sự cảm thấy thời khắc này mỗi phút chờ đợi đều run sợ trong lòng. Tuy rằng bọn họ đã trưởng thành nhiều năm, cũng đã tốt nghiệp đại học, đi làm việc, cũng không biết vì sao, trong lòng Tề Khê vẫn có một dạng ngoan ngoãn của trẻ nhỏ, vẫn cảm thấy chuyện đi mua ba-con-sói này quá sai trái, nếu như bị bắt gặp còn có thể bị chỉ trích.
Trong lòng cô chỉ muốn đi, cũng không quan tâm đến việc mình đang nói vớ vẩn cái gì, chỉ là mang hết bản lĩnh ra mà can Cố Diễn đừng mua: "Cũng không phải làm chuyện đó là nhất định phải mua cái này, không mua cũng làm được mà, Cố Diễn, đừng mua, chúng ta đi nhanh đi."
Kết quả lời Tề Khê vừa nói ra, cô đã bị Cố Diễn dùng sức kéo vào lòng, sau đó giữ chặt eo. Cố Diễn kề sát vào tai Tề Khê, dùng giọng điệu có chút nhẫn nại, lẫn chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tề Khê, ở đây là cửa hàng tiện lợi, nơi này nhiều người lắm."
?
Mắt Cố Diễn đều chuyển đỏ, anh hơi không nhịn được nữa, nói: "Em có biết nếu không mua có thể xảy ra chuyện gì không?"
Tề Khê còn chưa phản ứng lại, Cố Diễn đã nhẹ nhàng kề sát tai cô: "Em sẽ mang thai."
Rõ ràng môi Cố Diễn còn chưa chạm vào tai mình, nhưng Tề Khê vẫn cảm giác giống như bị điện giật trong phút chốc, cả người cô đều nóng lên, như bị đặt trong nồi hấp, nhẹ nhẹ bồng bềnh, cũng sắp bốc hơi lên.
Cố Diễn như còn ngại chưa đủ, như lại phải nghiêm túc khuyên Tề Khê tiếp tục xếp hàng tính tiền, thật bình tĩnh hạ giọng phân tích: "Đối với anh cũng không ảnh hưởng gì quá lớn. Anh cũng không để ý, vốn cùng em kết hôn sinh con là giấc mộng của anh, nhưng đối với em, có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp..."
Tên đàn ông này nói cái quái quỷ gì vậy chứ!
Tề Khê quả thực điên đến nơi rồi!
Cố Diễn thật sự là người gì vậy!
Mang thai!
Bọn họ còn chưa làm gì cả đâu!
Mang cái gì thai!
Hơn nữa, dễ mà thụ thai như vậy sao? Thật nghĩ như xem trong tiểu thuyết hay trên phim nhỉ, một đêm trúng thưởng? Hiện nay tình trạng vô sinh lại nhiều hơn, người ta xếp hàng dài ở những phòng khám thụ tinh trong ống nghiệm kia kìa! Mang thai cũng giống như tài năng thiên bẩm vậy, cũng không phải dễ mà có được!
May mà người xếp hàng trước và sau cô và Cố Diễn đều đeo tai nghe điện thoại, đang xem video mới, cơ bản không để ý đến cặp tình nhân đang châu đầu ghé tai.
Chờ đến lúc Tề Khê cảm thấy sắp không chịu đựng được nữa, rốt cuộc cũng đến lượt Cố Diễn tính tiền.
Cả quá trình, Tề Khê đều cúi đầu. Cô đeo khẩu trang, cuối cùng là bị Cố Diễn lôi lôi kéo kéo, đi suốt cả một đoạn đường trong tâm trạng hoảng hốt.
Chờ đến lúc Tề Khê phản ứng lại được, cô mới phát hiện đã đến cửa nhà Cố Diễn.
Cô nhìn Cố Diễn mở cửa, nghĩ đến toàn bộ chuyện lần trước phát sinh ở cửa, bỗng dưng hơi đỏ mặt tía tai. Nhưng lúc này, Cố Diễn lại không hôn cô, anh vô cùng bình tĩnh mở cửa, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật lên, từ trong ánh sáng nhạt nhòa của ngọn đèn, Cố Diễn xoay đầu lại nhìn về phía Tề Khê, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên_____
"Anh mua dép lê cho em."
Hai người giống như đến nhà Cố Diễn tăng ca, rõ ràng mới giây trước còn cùng nhau mua ba-con-soi, nhưng một giây sau lại kiềm chế và giữ kẽ.
Có điều chờ Tề Khê mang dép vào, lại phát hiện ngay chút tâm tư của Cố Diễn______ anh chàng mua chính là đồ tình nhân.
Cô nhìn xung quanh, mới phát hiện rất nhiều đồ vật lặt vặt trong nhà Cố Diễn đều đã đổi thành đồ cặp. Không quá phô trương, vô cùng có tâm tư. Tề Khê đi vào nhà vệ sinh, mới phát hiện ngay cả đồ dùng rửa mặt Cố Diễn cũng đều chuẩn bị hai bộ tình nhân.
Cố Diễn còn ở trong phòng bếp: "Tề Khê, cần rót cho em cốc nước không,"
Tề Khê ra khỏi nhà vệ sinh, tựa vào vách tường trong phòng khách nhìn Cố Diễn. Dáng vẻ anh tuấn tú, giờ phút này rót nước cho Tề Khê điệu bộ lại rất đời thường, có vẻ dịu dàng lại chững chạc. Ngọn đèn trong phòng bếp làm làn da vốn đã trắng nõn của Cố Diễn lại như sáng hơn. Trên người anh có
một vẻ sạch sẽ, lại làm cho người ta ngập tràn mong muốn thăm dò.
Một lần rõ ràng không hề dự định trước, nhưng ngược lại vì vậy làm cho đôi bên cũng buông lỏng đôi chút, như là tùy hứng mà phóng túng hành vi của bản thân, xem có thể đi được đến đâu.
Nhưng hôm nay...
Hôm nay bởi vì cả hai chẳng cần nói ra cũng hiểu sẽ phát sinh chuyện gì, Cố Diễn và Tề Khê lại trở nên có phần giả đứng đắn.
Nhưng...
Đến cũng đến cả rồi.
Ánh mắt Cố Diễn rõ ràng đã dán vào gương mặt và ngực Tề Khê, nhưng anh vẫn có thể giả vờ nghiêm túc mà hỏi: "Em khát không?"
"Khát."
"Anh đưa em nè."
Tiếc là Tề Khê bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa ác ý. Cô nhìn Cố Diễn, tung đòn làm nũng: "Em không muốn tự uống."
Quả nhiên trên mặt Cố Diễn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tề Khê cắn môi, chỉ vào miệng Cố Diễn, vô cùng yếu đuối mà vênh mặt hất cằm sai bảo: "Phải anh đút."
Cố Diễn như chậm rãi mới phản ứng lại được ý của Tề Khê, sau đó đặt cốc nước xuống.
Tề Khê hơi mất hứng, cô cảm thấy hôm nay Cố Diễn cũng quá nghiêm túc, mình cũng đã nói đến vậy, đều xem như đưa cho bậc thang xuống, anh vẫn chưa thừa dịp đút nước mà hôn cô...
Chỉ là Tề Khê mất hứng không được bao lâu. Cô vừa mới nhíu mày, muốn xoay người tránh đi, đã bị Cố Diễn gần như thô bạo mà ôm lấy, anh chàng vốn dĩ cũng không đút nước, cúi đầu hôn thẳng Tề Khê.
Giữa những nụ hôn, hơi thở anh gấp gáp, vấn vít nơi chóp mũi cô: "Đồ ngốc, lấy cớ gì chứ, muốn hôn thì hôn."
"Còn không phải..."
Tiếc là Tề Khê vốn không có cơ hội nói xong câu, lời đã biến mất ở giữa môi lưỡi Cố Diễn.
Hai người cũng không biết vì sao lại thế, vốn dĩ còn đang nghiêm túc, kết quả một khi ôm nhau, còn có một chút dinh dính nhớp nháp không thể tách rời, trong việc hôn môi, Tề Khê hơi có chút tâm tư tranh đua hơn kém, bởi vậy không sợ hãi chút nào. Nếu lần trước Tề Khê bị động đón nhận Cố Diễn, lần này cô lại chủ động tấn công. Đầu lưỡi cô linh hoạt thăm dò môi lưỡi Cố Diễn, khơi gợi ham muốn của anh. Mãi đến khi không thể ngừng, cô lại làm trò muốn tránh né.
Chẳng qua có nhiều chuyện, mặc dù ban đầu mang theo mục đích không đơn thuần, mang theo tư tưởng ganh đua hơn kém, nhưng bởi vì quá mức tập trung, mọi thứ đều chậm rãi đi theo hướng không thể khống chế...
Tề Khê bị Cố Diễn hôn đến cả người nóng lên, đâu đó trong cơ thể bốc lên chút cảm giác xa lạ làm người ta phát run. Thân thể như bị phân thành nhiều phần, một phần còn thuộc về chính mình, phần còn lại tựa hồ như làm phản mà theo hàng kẻ địch Cố Diễn.
Tề Khê có thể cảm nhận được bàn tay Cố Diễn. Động chạm và cử chỉ hướng về phía trước của anh, giống như đang vẽ lên trên một tờ giấy trắng tinh.
Nhưng Tề Khê cũng không phải thật sự là một tờ giấy vẽ trắng tinh tươm không rành thế sự.
Đang lúc tay Cố Diễn hướng về phía trước, xúc cảm mềm mại không có gì ngăn cách quả nhiên làm anh dừng động tác, hơi kinh ngạc nhìn Tề Khê, hơi thở anh chàng trở nên hỗn loạn: "Tề Khê, sao, sao em không có..."
Tay Tề Khê cách áo, đè lại bàn tay Cố Diễn, làm anh thậm chí không thể thoát đi, giống như kẻ phạm tội không thể lấy đi tang vật, bị bắt tử hình ngay tại khuôn ngực Tề Khê, cô cắn cắn tai anh: "Lúc nãy ở trong phòng vệ sinh, cởi."
Cô dùng ánh mắt ướt sườn sượt mà nhìn Cố Diễn: "Không phải nói muốn anh biết em có mềm lòng không sao? Vậy nên là mềm hay không mềm?"
...
Sự thật chứng minh, lòng Tề Khê, thân thể Tề Khê đều vô cùng mềm mại, mà Cố Diễn thì lại rất cứng. Mà rốt cuộc cứng cỡ nào, Tề Khê tin bản thân đã dùng thời gian cả đêm để cảm nhận thật sự rõ ràng.
Đến sau cuối, thanh âm của Tề Khê đã dần mang theo nức nở, giọng mũi mỏng manh uất nghẹn. Ngay cả cô cũng có phần không nhận ra giọng của chính mình, thật dài tựa làm nũng, lại mềm, lại quyến rũ, như là nhận được nhiều lắm, lại cũng tưởng chừng chưa đủ.
Lần đầu tiên, Cố Diễn như còn sót lại lý trí, còn biết dùng đến "công cụ phạm tội" mua ở cửa hàng tiện lợi. Lần thứ hai, hai người đã xúc động đến quên mình, Cố Diễn đã không còn nhớ dùng gì nữa, tiếc là chờ đến lúc Tề Khê ý thức được gì anh cũng không dùng, thì cũng đã quá muộn màng.
Vậy nên xếp hàng làm gì?
Cuối cùng vẫn là vô ích.
Trong lòng Tề Khê tủi thân đến chết, cô cảm thấy Cố Diễn tuyệt đối không tốt, anh ở phương diện nào đó thật sự hung hăng.
Muốn biết cảm thụ của Tề Khê, đương sự lúc này chính là hối hận, vô cùng hối hận, bản thân không nên tự cho mình hay mà đi trêu chọc Cố Diễn. Đây không phải là trêu chọc. Đây gọi là tìm chết, là khiêu khích, là điếc không biết sợ súng.