Sáng sớm hôm sau, lúc Tề Khê thức dậy, bên kia giường đã trống không.
Tối hôm qua rõ ràng Cố Diễn khá lao tâm lao lực, nhưng vì sao anh so với mình vẫn thừa mứa sức lực đến vậy? Tề Khê ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, vẫn cảm thấy thắt lưng, tay chân mỏi nhừ, kiệt sức. Cô bỗng dưng cảm thấy mình trước đây nghi ngờ chức năng thận của Cố Diễn là hành vi vô cùng thiếu sáng suốt.
Dù rằng đã tỉnh dậy, cả người Tề Khê đều biếng nhác, giống con mèo tham ăn chỉ muốn nằm nhoài. Giường nhà Cố Diễn thật thoải mái, tấm chăn tơ tằm mặc dù tiếp xúc trực tiếp với làn da nhưng xúc cảm vẫn vô cùng mướt mát dễ chịu.
Nhưng giấc mơ tiếp tục nằm lười của Tề Khê không được bao lâu đã phải tan biến, vì Cố Diễn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó ngồi xuống bên giường. Có lẽ vì Tề Khê vẫn nhắm mắt, Cố Diễn cũng không nghĩ Tề Khê đã thức giấc, động tác của anh thật cẩn thận. Tề Khê chỉ cảm thấy động tĩnh một bên giường có người ngồi xuống. Sau đó, Cố Diễn cũng không nói, không có động tác gì. Trong phòng, ngoại trừ ánh mặt trời và sự tĩnh lặng thì không còn gì nữa.
Nhưng mặc dù mắt vẫn khép, Tề Khê vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chuyên chú của Cố Diễn.
Có lẽ ánh mắt Cố Diễn thật nóng bỏng, cũng hoặc do ánh mặt trời quá bỏng cháy, trên mặt Tề Khê dần có cảm giác nóng ran.
Nhân lúc nhắm mắt, như thể trí tưởng tượng càng không có gì kìm hãm lại, cô bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, những tình tiết đêm qua cuồng loạn bị cô xem nhẹ, chuyện những nụ hôn gần như điên cuồng, cùng với...
Tề Khê càng nghĩ càng cảm thấy mặc dù tấm chăn tơ tằm mỏng manh cũng làm cho cô nóng đến độ muốn xổ tung.
Nhưng...
Nhưng bên dưới tấm chăn, không có gì trên người cô.
Đại khái là hai má dần bừng đỏ cùng với nhịp thở hơi hỗn loạn rốt cuộc làm Cố Diễn phát hiện Tề Khê giả bộ ngủ.
Anh chàng thực sự làm bừa cúi người hôn thẳng lên môi Tề Khê.
Mà vốn dĩ chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng, không biết vì sao, dần trở nên mất khống chế.
Tề Khê sợ sẽ giẫm vào vết xe đổ của đêm qua, không thể tiếp tục giả bộ ngủ, từ tấm chăn tơ chui ra, không nhẹ không nặng đẩy Cố Diễn một chút: "Tránh ra tránh ra."
Cố Diễn làm ra vẻ đau đến la nhẹ một tiếng: "Sao em hung dữ thế? Có ai sáng sớm đã đánh chồng như vậy không?"
Tề Khê thật sự bị Cố Diễn đùa đến không thể chống trả, chỉ có thể dùng tay che miệng anh lại.
Cô tức đến chết: "Chồng gì cơ! Cố Diễn! Anh không đứng đắn!"
Cố Diễn lại cười, thuận thế nắm lấy tay cô hôn một cái, sau đó kề sát bên tai cô: "Tối hôm qua chuyện không đứng đắn hơn cũng làm cả rồi."
"Về phần chồng, cũng không sai, là chồng tương lai của em."
Tề Khê vừa muốn đẩy anh, lại phát hiện Cố Diễn vốn đang nhanh mồm nhanh miệng cùng cô tranh luận thân phận ông xã của mình lại đột nhiên dời tầm mắt đi, giọng nói cũng trở nên hơi lắp ba lắp bắp: "Tề Khê, nếu anh không biết em nhiều năm, anh còn nghĩ là em cố ý."
?
Tề Khê còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy Cố Diễn xoay đầu lại nhìn cô, tầm mắt dừng lại ở chỗ nào đó trên người cô khoảng chừng một cái chớp mắt, mới tiếp tục chuyển ánh mắt đi, nói: "Nhưng thật ra em không có gạt người, dáng người em quả thật đẹp lắm..."
Chỗ mắt Cố Diễn vừa nhìn...
Tề Khê theo chỗ Cố Diễn vừa nhìn, sau đó cả người đều cảm thấy không ổn.
Tấm chăn lụa thật sự nhẵn bóng dễ chịu, nhưng cũng quả thật rất trơn trượt. Lúc này Tề Khê mới phát hiện, vừa rồi lúc náo loạn một chút với Cố Diễn, cái chăn tơ kia cũng đã tuột xuống khỏi đầu vai cô.
Cho nên khi nãy cả người cô đều...
Tề Khê nhìn thấy khuôn ngực đầy những vết đỏ, dường như một lời đáp trả cũng nói không ra, chỉ biết thất bại thảm hại mà chui ngược lại vào ổ chăn, sau đó dùng hết sức kéo tấm chăn lụa quấn vài vòng lên người, chừa lại hai con mắt nhìn Cố Diễn một cách cảnh giác_______
"Anh, anh tránh xa em ra một chút."
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng đã cùng Cố Diễn làm những chuyện không nên làm, gì cũng làm cả, nhưng ngày hôm sau, hai người vẫn cảm thấy rất thẹn thùng với nhau. Cố Diễn thậm chí vẫn không dám nhìn thẳng thân thể Tề Khê, Tề Khê cũng không thể như trước đây mà tự nhiên trêu ghẹo tán tỉnh Cố Diễn.
Hai người im lặng một lúc, mới như thể khó khăn làm dịu đi được tiếng tim đập và sự căng thẳng.
Lúc này Tề Khê mới dần dần tìm lại nhịp điệu của bản thân. Cô trừng mắt với Cố Diễn, như thể muốn lái sang chuyện khác, ra vẻ tự nhiên, nói: "Khi nãy em đánh anh có xíu lực nào đâu, anh nói đau không phải là làm ra vẻ à?"
Giờ phút này Cố Diễn cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh nhìn Tề Khê còn cật lực lên án: "Em đánh vào miệng vết thương của anh."
Miệng vết thương?
Có lẽ ánh mắt mông lung của Tề Khê quá rõ ràng, Cố Diễn nhấp môi dưới, như có lòng tốt mà giải thích: "Tối hôm qua em cào trúng."
"..."
Nhịp tim đập thật vất vả mới có thể hòa hoãn lại, giờ lại thình thịch nhảy lên như rơi vào trong chảo dầu nóng.
Cô cảm thấy mình thật sự cần tìm một chỗ cách xa Cố Diễn để bình tĩnh lại, nhưng lại không có khả năng, cô lúc này đang ở trong nhà anh, còn nằm trên giường anh, mọi chỗ xung quanh cô như thể đều có bóng dáng anh, đều có hơi thở anh vấn vít, quả thực tưởng chừng trốn không thoát.
Cũng may dù Cố Diễn vừa mới khí huyết dâng trào, nhưng ít ra vẫn còn giữ được lý trí. Anh đứng dậy, rời khỏi giường, cố ý không nhìn Tề Khê, chỉ có điệu bộ hơi xấu hổ đi ra khỏi phòng: "Anh cũng cần bình tĩnh một chút."
Mặc dù cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng nói của Cố Diễn lúc này cũng có một ít dao động. Anh húng hắng giọng, giống như tìm ra được bí quyết lấy bình tĩnh, lúc này mới xoay đầu lại nhìn về phía Tề Khê: "Em mặc xong quần áo rồi dậy nhanh lên, anh nấu cháo thịt nạc trứng muối, em ăn một chút."
Sao Tề Khê còn đầu óc để nghĩ chuyện khác. Cô đỏ mặt, gật đầu đồng ý loạn "ừ được" một trận. Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng Cố Diễn sập cửa rời đi, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật là.
Yêu đương vốn dĩ giống như phạm tội. Cố Diễn sao lại giống như đồng phạm đến vậy.
Bản thân mình mỗi khi nhìn đến anh, adrenaline lại dâng lên không nhịn được, tim đập nhanh không còn nhịp điệu, đầu nóng không thể nghĩ suy.
Cố Diễn cần bình tĩnh, Tề Khê sao lại không.
Cũng may một lúc sau cô rửa mặt xong ra cửa, trên bàn đã bày sẵn cháo thịt nạc và trứng muối hoàn toàn đáp ứng yêu cầu nhìn. Cố Diễn vô cùng săn sóc, còn đặt vài món ăn kèm khác nhau, lại còn rán cho Tề Khê một quả trứng gà vàng ruộm, nhìn thấy làm người ta vô cùng muốn ăn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cố Diễn, Tề Khê yên lặng húp cháo, tay nghề của anh không làm cô thất vọng. Cháo ăn vào vừa ấm lại vừa thơm, làm cho cả người Tề Khê đều ấm áp dạt dào. Mặt trời tỏa nắng, nhẹ nhàng thoải mái, giống như giẫm lên kẹo bông, cả người đắm chìm trong một bầu không khí êm ái ngọt ngào.
Nhìn lại Cố Diễn, dường như cũng vừa mắt hơn.
Tề Khê nghĩ một cách công bằng, vẫn là Cố Diễn mặc quần áo vào đẹp trai hơn, bởi vì mặc quần áo lại càng dịu dàng, cũng càng nghe lời cô hơn.
Tuy Cố Diễn chuẩn bị bữa sáng, nhưng theo thời gian đã
xem như bữa trưa của Tề Khê. Cô chậm rãi ăn cháo trứng muối, có phần uể oải, thật sự cảm thấy mỏi mệt.
Tinh thần Cố Diễn lại tốt hơn gấp trăm lần, nhưng đã bắt đầu mở máy tính tăng ca.
Anh thấy ánh mắt trợn trừng mồm há hốc của Tề Khê, hơi ngượng ngùng giải thích đơn giản: "Khách hàng này hơi gấp, vừa gửi đến một phần tài liệu, cần dịch gấp sang tiếng Anh. Vốn định tối hôm qua làm."
Chuyện này Tề Khê cũng biết. Nếu nhớ không lầm, đây là việc giữa trưa hôm qua Cố Tuyết Hàm giao cho Cố Diễn, nhưng...
"Nhưng không phải tối hôm qua anh đã quyết định ấy ấy với em sao?"
Nhưng vẫn định tối phiên dịch?
Cố Diễn "Ừ", giọng điệu bình tĩnh: "Anh vốn định là làm xong chuyện chúng ta phải làm thì anh lại tăng ca phiên dịch."
"..."
Nói đến đây, dường như Cố Diễn cũng hơi xấu hổ, anh hạ tầm mắt: "Nhưng không ngờ lại lâu đến vậy, chưa kịp dịch."
Nói hay lắm!
Nội tâm Tề Khê như muốn gào thét.
Vâng, anh cũng chỉ làm một lần, một lần làm cả một đêm mà thôi. Dĩ nhiên không còn thời gian mà tăng ca phiên dịch rồi!
Nhưng Cố Diễn lại là cái thể loại yêu ma quỷ quái gì thế, có cần sắp xếp thời gian chính xác đến vậy không?
Nhất là anh dường như cả đêm không ngủ, lao vào lao động tay chân, sáng nay không chỉ dậy sớm chuẩn bị thức ăn. Chiều nay ngay cả ngủ trưa cũng không định, lại đã vội bắt đầu tăng ca làm việc trí óc...
Tề Khê bỗng dưng nhớ lại lúc mình vừa mới vào công ty Cạnh Hợp lúc nào cũng nghe các đồng nghiệp khác kháo nhau_____ chị em Cố Tuyết Hàm và Cố Diễn này như có bí quyết bồi bổ nào đó. Dù bọn họ có tăng ca đến đâu, tổn hao thể lực cỡ nào vẫn luôn luôn sáng chói. Còn những người khác trong đội lại trở nên héo khô vàng vọt...
Tuy biết đây là lời nói đùa, nhưng nghĩ đến đây, lại nhìn thấy sắc mặt Cố Diễn hồng hào đang gõ chữ, Tề Khê bỗng thông minh vô cớ, mình và Cố Diễn như vậy, thuốc sẽ không trở thành vô dụng chứ...
Triệu Y Nhiên mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã sớm bắt đầu con đường dưỡng sinh, mua về nhà một đống thuốc đông y, thuốc tể, thậm chí còn tìm được cụ bác sĩ y học dân tộc nào đó kê đơn. Tề Khê vốn dĩ cười xòa với chuyện này. Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình có nên cũng như Triệu Y Nhiên, chuẩn bị dưỡng sinh sớm một chút, tránh không theo kịp nhịp điệu của Cố Diễn và Cố Tuyết Hàm.
Cố Diễn vừa tiến vào trạng thái làm việc, rất nhanh đã vô cùng tập trung, Tề Khê ngồi bên cạnh, anh như thể cũng không biết đến, hoàn toàn quên hết tất cả.
Một mình Tề Khê nghĩ ngợi miên man một hồi, nhìn thấy sườn mặt Cố Diễn đang hơi cau mày ngồi đánh chữ, lại cảm thấy không cam tâm.
Dựa vào đâu?
Vì sao cô cả người xương sống vòng eo, thắt lưng đều đau, suy nghĩ vẩn vơ, Cố Diễn còn sảng khoái tập trung như vậy?
Cô trộm nhìn máy tính Cố Diễn một cái, phát hiện phần phiên dịch của anh đã gần đến đoạn kết.
Suy nghĩ quẩn quanh trong lòng cô bỗng sôi trào, cô nhịn không được muốn phá một chút.
Cô từ phía sau ôm lấy Cố Diễn, cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn mà tựa đầu lên vai anh, má dán khít vào má Cố Diễn, thoạt nhìn chỉ đơn thuần ngay thẳng nhìn màn hình như muốn giúp đỡ Cố Diễn.
Sau đó Tề Khê cố ý nhẹ giọng nũng nịu bên tai Cố Diễn: "Ông xã, có gì em giúp được không?"
Trong vòng tay Tề Khê, Cố Diễn ngẩn ngơ cả người. Tai anh đỏ lên tựa hồ như bốc cháy trong phút chốc. Cái cổ trắng nõn của anh giống như chiếc khăn giấy bị thấm nước, một tầng hồng bắt đầu lan rộng ra.
Nói là giúp đỡ, nhưng hành động vừa rồi của Tề Khê hiển nhiên không chỉ không giúp được Cố Diễn, còn làm cho quân địch hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Hiệu quả thật rõ ràng______ Một chữ Cố Diễn gõ cũng không nổi, một chữ nhìn cũng không vào.
Anh hơi ảo não, cũng có chút không biết làm sao, chỉ có thể hạ giọng: "Tề Khê!"
"Ừm?" Tề Khê biết rõ còn cố nói, "Không phải anh bắt người ta gọi anh ông xã sao? Sao anh lại còn gọi tên em? Không phải nên gọi là bà xã à?"
Cố Diễn không ngờ lời chính mình nói ra, cuối cùng lại trở thành lấy đá tự đập chân mình.
Anh có phần bất lực, nhưng cũng không có cách gì với Tề Khê, chỉ là ngừng việc trên tay, sau đó quay sang ôm lại Tề Khê, sờ sờ đầu cô, cúi người hôn cô một cái.
"Em ngoan chút."
Mặt Cố Diễn cũng hơi đỏ, thoạt nhìn cũng có chút thẹn thùng và không quen: "Cho chồng em làm xong việc, vậy mới có thể kiếm tiền nuôi em."
Đây lại đến phiên Tề Khê đỏ mặt.
Cố Diễn sợ Tề Khê lại giở trò mờ ám, vì thế lại hôn cô một hơi dỗ dành: "Đợi anh chút nữa. Bây giờ chưa được. Em ở bên cạnh anh như vậy, cả tập trung anh cũng không làm được."
Anh chỉ chỉ cửa phòng: "Em vào trong chờ anh. Anh hứa, chỉ cần chờ một chút xíu thôi."
Tề Khê cũng không biết có phải mình bị trúng thuốc mê của Cố Diễn không, chờ đến khi cô phản ứng lại được, bản thân đã ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ của Cố Diễn.
Cô liếc mắt nhìn thấy chiếc giường còn chưa kịp dọn dẹp, cảm giác câu "Đợi anh chút xíu thôi" của Cố Diễn có thể lại có nghĩa khác.
Anh ấy sẽ không hiểu sai ý của mình chứ?
Không phải là mình chờ anh ấy để làm cái chuyện kia chứ?
Không phải đâu!!!
Tề Khê cảm thấy mình nên đi làm sáng tỏ một chút. Nhưng cô vừa mới đi đến cửa, lại đúng lúc Cố Diễn đẩy cửa bước vào. Anh liếc nhìn Tề Khê, ánh mắt có phần ngại ngùng và thuần khiết, nhưng động tác lại hoàn toàn đối lập với ánh mắt.
Anh đã bắt đầu tự cởi áo khoác!
Ai có thể nói cho Tề Khê, hiệu quả làm việc của Cố Diễn trở nên đáng sợ như vậy từ khi nào?
...
Mà thật đáng tiếc, lời sáng tỏ rốt cuộc còn chưa kịp nói ra, bởi vì trước khi cô mở miệng, tất cả âm thanh đã bị cái hôn của Cố Diễn lấp kín lại